Lam Vận vào cửa, xem ra tâm trạng không tốt, Đông Phương Thấm Tuyết buông sách xuống, hướng Lam Vận ngoắc, ý bảo Lam Vận lại.
"Chuyện như thế nào rồi?" Đông Phương Thấm Tuyết dịu dàng hỏi.
"Thấy Iris khó chịu như vậy, tớ cũng cảm thấy buồn." Lam Vận nói lời trong lòng.
"Thương tiếc cô ta?" Đông Phương Thấm Tuyết nhíu mày hỏi, đáy mắt hiện lên một tia không vui.
"Tuyết Nhi, đừng hiểu lầm... Tớ đối với Iris không có ý tứ gì khác, chính là..." Lam Vận khẩn trương giải thích.
"Tớ biết, Vận tâm rất nhu." Đông Phương Thấm Tuyết khẽ cười, Lam Vận là yêu mình một mình mình trong mười năm, mình quả thật không cần đa nghi.
"Tớ đang nghĩ, tớ so với em ấy may mắn hơn, Tuyết Nhi nếu là không quay đầu chấp nhận tớ, tớ là có thể cũng giống như Iris, là đau khổ giống như vậy đây?" Lam Vận nhấc đầu nằm lên đùi Đông Phương Thấm Tuyết, thì thào lẩm bẩm.
Đông Phương Thấm Tuyết vuốt đầu Lam Vận, Lam Vận giờ phút này là dùng cái bất an cùng không tự tin nói cho Đông Phương Thấm Tuyết biết, Đông Phương Thấm Tuyết hơi đau lòng, một cô gái thật là ngốc.
"Vận, tớ phát hiện ta càng ngày càng thích cậu." Đông Phương Thấm Tuyết hơi than thở nói, Lam Vận là nên mạnh mẽ một tý, cô là một người ưu tú như vậy, khó có ai có thể không thích cô, cô hẳn là nên phải tự tin lên.
Lam Vận nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút không thể tin nhìn lên Đông Phương Thấm Tuyết, Tuyết Nhi là nói thích mình, Lam Vận mừng rỡ như điên, Tuyết Nhi lần đầu tiên nói thích mình, thích mình...
"Đứa ngốc, làm sao mà kinh ngạc như vậy?" Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy Lam Vận kinh ngạc chứa kinh hỉ bộ dạng, tâm liền cảm thấy ấm áp.
"Đây là Tuyết Nhi lần đầu tiên nói yêu thích tớ, tớ cảm giác mấy ngày nay giống như là đang nằm mơ, đem giấc mơ đẹp mười năm như đều thực hiện hết, còn nữa là sau này toàn bộ mộng đẹp còn nhiều hơn, cảm giác thật là không tin được." Lam Vận ngây ngô cười nói.
Đông Phương Thấm Tuyết cười mà không nói, Lam Vận thật sự là nữ cô gái không tiền đồ, thế nhưng cô gái không tiền đồ này, làm tâm mình từ trước tới nay chưa thỏa mãn như thế này, ngón tay Đông Phương Thấm Tuyết trượt đến những dấu hôn lúc mày mình làm ra trên cổ Lam Vận, vừa nghĩ tới Lam Vận phải mang những vết hôn này đi ra ngoài, Đông Phương Thấm Tuyết nụ cười tràn trên mặt.
Lam Vận mẫn cảm nhận biết ngón tay của Đông Phương Thấm Tuyết đang chạm vào cổ mình, cổ không khỏi hơi co một chút, ý thức được Đông Phương Thấm Tuyết giờ phút này đang có hành động mờ ám, Lam Vận mặt tự nhiên nóng lên.
"Mặt sao lại đỏ đây? Ngày hôm nay ở trước mặt người khác có đỏ mặt không?" Đông Phương Thấm Tuyết quả nhiên là cố ý trêu chọc, làm động vật thân mềm nào đó mặt càng đỏ hơn, Đông Phương Thấm Tuyết yêu chết cái phản ứng ngượng ngùng đáng yêu của Lam Vận.
Lam Vận lắc đầu, cô duy nhất ở trước mặt cái người này mới có thể đỏ mặt.
Đông Phương Thấm Tuyết hài lòng câu trả lời của Lam Vận, cô không muốn bộ mặt đáng yêu của Lam Vận bị người khác nhìn thấy.
Lam Vận cùng Đông Phương Thấm Tuyết tình cảm bắt đầu phát triển theo đúng đường, từ từ ấm lên, bất quá Lam Vận cũng không nói cho Diệp Tuyền Vũ cùng Đan Vân Sơ biết, cô chính là đã trả tiền thuê nhà ba tháng, cô mới không muốn Diệp Tuyền Vũ cùng Đan Vân Sơ quá sớm dọn về cách vách, hiện tại cô liền hi vọng là đem những nữ nhân hư hỏng cách xa Đông Phương Thấm Tuyết 10km, Lam Vận trong lòng là có tính toán.
Đan Vân Sơ nửa đêm đột nhiên phải đi về lấy bức tranh, Diệp Tuyền Vũ bồi tiếp cô, mở cửa phát hiện Lam Vận thế nhưng không ở nhà, vừa nãy rõ ràng gọi điện hỏi cổ ở đâu, cổ rõ ràng là nói đang ở đây.
"Lam Vận gần đây chưa nghỉ phép sao? Em không phải nói cổ luôn luôn không sống về đêm sao, sao lại đi vắng đây?" Đan Vân Sơ tò mò hỏi Diệp Tuyền Vũ.
"Chị nói, cậu ấy có thể hay không hiện đang nằm trên giường Đông Phương Thấm Tuyết đây?" Diệp Tuyền Vũ đột nhiên đoán tới cái khả năng này.
"Nếu muốn biết phải hay không, thì đi qua nhà Thấm Tuyết nhìn là biết không phải sao?" Đan Vân Sơ nổi lên tính bà tám, nếu là Lam Vận đang ở trên giường Thấm Tuyết, mình và Tiểu công chúa cũng có thể sớm trở về, Đan Vân Sơ nói xong, đi tới của nhà Đông Phương Thấm Tuyết bấm chuông.
Diệp Tuyền Vũ nhìn đồng hồ một chút, đã mười hai giờ tối, lúc này đi nhấn chuông cửa, Đan Vân Sơ cũng là không quan tâm Đông Phương Thấm Tuyết hiện có đang ngủ hay không, người này thật đúng là trước sau như một luôn cho mình là trung tâm, được rồi, người tội nghiệp nhất là người bị quấy rầy. Đan Vân Sơ đối với chính mình là đã tốt hơn nhiều, đối với người khác, cái tính cách xấu xa của chị ấy vẫn là tệ như thế.
Đông Phương Thấm Tuyết cùng Lam Vận hiện tại là trong thời gian yêu cuồng nhiệt, trước khi ngủ là không thể thiếu được hành động cuồng nhiệt, cả hai lúc đang chuẩn bị vận động làm nóng người, thì nghe thấy tiếng chuông cửa đại sát phong cảnh, đều có chút tích tụ. Nếu là Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ đang lúc vận động thì bị quấy rầy, các cô nhất định là không thèm quan tâm đến tiếng chuông, nhưng là dĩ nhiên so với hai con mèo hoang kia là có nhân tính hơn, đành phải không tình nguyện đứng lên mở cửa.
Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ thấy Đông Phương Thấm Tuyết cùng Lam Vận mặc áo ngủ đôi đi ra mở cửa, lập tức hiểu ngầm, xem ra đúng là không thể xem thường Lam Vận, ba tháng không đến, cũng đã lên giường được với Thấm Tuyết, quả nhiên không thể nhìn người bằng vẻ bên ngoài, cái người thoạt nhìn không thể làm hại ai, lại có thể lợi hại như vậy.
"Tôi trở về lấy bức tranh, đang tò mò Lam Vận đi nơi nào đây? Xem ra đêm nay tôi cùng Tiểu công chúa là không cần phải rời đi rồi, bên nhà kia dù gì cũng không có ai." Đan Vân Sơ mở miệng nói trước, không ý thức được cái hành động của mình có chút vô lại, cắt đứt cái đêm xuân tình của người ta không nói, thu tiền nhà của người khác ba tháng, nhưng là vẫn chưa được hai tháng, đã muốn đòi nhà lại.
Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy Đan Vân Sơ cười đến vẻ mặt mập mờ, cùng vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó của Diệp Tuyền Vũ, trong lòng có nho nhỏ ngượng ngùng, tuy rằng là chưa yêu Đan Vân Sơ, nhưng là mình từng thích Đan Vân Sơ, bốn người chính là biết rõ sự tình. Nhưng là cô biết mình không thể biểu hiện ra, bằng không, các cô hẳn là nghĩ xấu, Đông Phương Thấm Tuyết đành phải bày ra cái nụ cười nữ thư khuê các như mọi lúc. . Đọc truyện hay tại _ t rumtruyen. C O M _
Lam Vận nhìn trộm Đông Phương Thấm Tuyết vài lần, thấy cô vẫn không có thay đổi gì, mới hơi hơi thả lỏng