"Con đã yêu một người." Cả nhà Lam gia đang ăn cơm, đột nhiên nói ra một câu, làm Lam phụ Lam mẫu đang ăn cơm kinh ngạc dừng động tác lại. Con gái của mình luôn luôn nhu thuận đến làm cho Lam phụ Lam mẫu từ nhỏ đã không cần phải lo lắng, cho dù đến bây giờ cha mẹ nhà khác cũng đều hâm mộ chính mình sinh ra một đứa con biết điều như vậy, đứa con này luôn làm cho họ luôn luôn kiêu ngạo. Nhưng là không biết từ lúc nào, cảm giác với con gái của mình càng ngày càng không thân, con nó ngoan đến không làm cho ngươi không lo lắng, cũng không cần ba mẹ này nhúng tay vào chuyện của con nó, bởi vì con nó sự tình gì đều cũng làm được thỏa đáng, nhường Lam phụ Lam mẫu thiếu một ít cảm giác thành tựu của cha mẹ khi dạy dỗ con cái thành người.
Hiện tại Lam phụ Lam mẫu đã lớn tuổi, lập tức lại muốn về hưu, đột nhiên muốn bù lại nhiều năm không chăm sóc con gái, nhưng là không thể nào thân được lại với đứa con nhu thuận này, lại không biết nên là bắt đầu từ đâu. Con gái là lần đầu tiên nói về tình cảm riêng tư của mình, làm Lam phụ Lam mẫu đều có chút thụ sủng nhược kinh.
"Con cái nhà ai? Khi nào thì mang về ra mắt gia đình đây?" Lam phụ vui vẻ nói, nguyên lai nữ nhi trưởng thành, lập tức muốn dẫn con rể ra mắt, nữ nhi của ta thật sự đã lớn rồi.
"Cậu ấy là cô gái, con gái của Đông Phương Hạo chủ tịch tập đoàn Đông Phương, con đã yêu cổ hơn mười năm." Lam Vận như trước vẻ mặt bình tĩnh nói, Lam phụ cùng Lam mẫu sau khi nghe xong đũa trên tay bất giác rớt xuống, như một tiếng sấm lớn, làm Lam phụ cùng Lam mẫu ngây ngẩn cả người, bọn họ hoài nghi mình có nghe lầm hay không, Vận Nhi từ nhỏ là không để cho mình lo lắng, như thế nào lại thích cô gái đây? Vợ chồng Lam gia nhất thời đều phản ứng không kịp.
"Ba mẹ là không có nghe lầm, con chính là yêu cô gái, là phi thường coi trọng chuyện tình này, con đây trong tuần tới, muốn mang cậu ấy về nhà cùng dùng cơm." Lam Vận thừa lúc sắt còn nóng, không đợi cha mẹ tiêu hoá xong, lại ném thêm một quả bom nữa.
"Không được!" Lam mẫu mở miệng trước phản đối, cô gái làm sao có thể thích cô gái, thật là chuyện hoang đường, nhưng là Lam mẫu nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Lam Vận, một chút cũng không giống nói đùa.
"Lam Vận, con có biết mình đang nói cái gì không?" Lam phụ không tin đứa con từ nhỏ đã không làm cha mẹ lo lắng, lại dám nói ra chuyện hoang đường này. Trước kia nghe vài người bạn nói, càng là một đứa trẻ ngoan, nếu là đã chống lại, thì khó có thể mà giáo huấn lại, lúc trước người khác nói, không cho là đúng, hiện tại Lam phụ là có chút tin, một Vận Nhi luôn luôn ngoan ngoãn lại dám nói nàng thích cô gái, rốt cuộc sai lầm nơi nào.
"Ở trong lòng ba mẹ, có nghĩ con là người bốc đồng không? Huống chi, con đã qua cái tuổi bốc đồng lâu rồi, cho nên ba mẹ hẳn là nên tin tưởng con là đã suy nghĩ cặn kẽ." Lam Vận như trước bình tĩnh đến làm cho Lam phụ Lam mẫu không phản bác được, nếu là nhi đồng nhà khác tùy hứng, thì bọn hắn còn có thể tin, nhưng là Vận Nhi từ nhỏ đến giờ là chưa bao giờ là người bốc đồng, lại nhìn thấy Lam Vận rất bình tĩnh, Lam phụ Lam mẫu trong lòng càng bất an, bọn hắn có chút tin tưởng con gái mình là nghiêm túc, còn giống như chỉ là thông báo, chứ không phải là trưng cầu ý kiến.
"Mặc kệ con có là đang nghiêm túc hay không, chúng ta kiên quyết không đồng ý, càng sẽ không gặp người mà con nói, đây là phán quyết cuối cùng, không chấp nhận tiếp tục thảo luận vấn đề này." Lam mẫu đầu tiên thể hiện lập trường.
"Ba và mẹ con giống nhau, tuyệt đối không cho phép!" Lam phụ cũng nói sáng tỏ lập trường về cái vấn đề này.
Quả nhiên gia đình phần tử trí thức, không xuất hiện phản ứng quá khích, chính là bày tỏ rõ thái độ. Lam Vận chính là con cái của cán bộ cao cấp, ba là quan chức cấp cao của chính phủ, mẹ là thẩm phán.
"Con từ nhỏ là chưa bao giờ vì mình mà chủ động tranh lấy vật gì, cũng giống như lúc trước, ba mẹ luôn bề bộn nhiều việc, con cũng tổng chắc là sẽ không chủ động tranh thủ nói lên ý kiến. Lúc con bốn tuổi, con ở nhà trẻ lần đầu lên sân khấu biểu diễn, mẹ nói là sẽ đến xem con biểu diễn, nhưng là chờ đến lúc biểu diễn xong hết, mẹ cũng chưa đến. Lúc con sáu tuổi, sinh nhật, ba mẹ nói là sẽ cùng con mở quà mà hai người tặng, con đợi đến mười hai giờ, ba mẹ cũng là chưa về nhà. Lúc con mười tuổi, họp phụ huynh, ông nội của Vũ luôn luôn bận rộn còn tham dự, nhưng là ba ba cũng chưa bao giờ có mặt. Mười ba tuổi, lần đầu tiên con có kinh, đau bụng đến nỗi mẹ phải bồi con nửa giờ, nhưng chỉ là nửa giờ, sau đó mẹ để bảo mẫu nấu cho con một bát trà gừng, sau đó liền rời đi. Mười lăm tuổi, ba mẹ đưa ta qua Anh quốc học, nhưng là chưa bao giờ hỏi qua con là có muốn đi hay không, bao nhiêu lần ba mẹ bề bộn xã giao không về nhà ăn cơm, chỉ để con một mình trên bàn cơm..."
"Khi đó chúng ta quá bận, với con cũng chưa bao giờ nói, chúng ta nghĩ là con không quan tâm..." Lam phụ cùng Lam mẫu cho tới bây giờ không nghĩ tới, nguyên lai con gái mình trong lòng lại có nhiều ủy khuất đến thế, được con từng cái từng cái nói ra, Lam phụ Lam mẫu lâm vào áy náy thật lớn.
"Đúng, ba mẹ luôn lấy cớ bận, luôn luôn không có thời gian, người khác hâm mộ ba mẹ con lợi hại như vậy, bản thân con thì chỉ hy vọng ba mẹ chỉ là những người làm công ăn lương bình thường, chính cái thành tựu của ba mẹ chính là cái cướp mất đi tình thương của cha mẹ trong tuổi thơ con. Con từ năm năm tuổi đến năm mười tuổi là luôn cầu nguyện, chỉ một điều, hi vọng là cha mẹ có nhiều thời gian ở bên con....
"Vận Nhi, chúng ta không biết con..." Lam phụ Lam mẫu càng nghe đầu càng cuối thấp hơn, bọn hắn quả thật không làm tròn trách nhiệm của cha mẹ.
"Con thường nghĩ là có phải hay không do con quá ngoan, không biết vì mình mà chủ động ra sức, nếu là con thử ra sức, kết quả có thể hay không khác nhau?" Lam Vận ngữ khí như trước thực ôn hòa, lại làm cho Lam phụ Lam mẫu trong lòng có chút không phải mùi vị.
"Con sớm đã yêu cô gái kia vì một lý do rất đơn giản, trên người cậu ấy có một loại ấm áp, con muốn loại ấm áp đó, cậu ấy chỉ nói một câu, liền nhốt chặt trong lòng con, một lần chính là mười mấy năm. Mười mấy năm qua, con chỉ thích một mình cậu ấy, trừ cậu ấy ra thì con hoàn toàn không thể yêu đươc người nào khác. Cậu ấy nói, nguyện vọng của cậu, chính là mỗi ngày nấu cơm cho người mình yêu ăn, mà nguyện vọng của con cũng là hằng ngày cùng người mình thích cùng ngồi ăn cơm. Cậu ấy không có nhiều quan hệ xã giao, sẽ có rất nhiều thời gian bên con. Ba mẹ biết không? Con hạnh phúc nhất chính là những ngày cùng cậu ấy ở một chỗ trong hai tháng qua, cậu ấy thực cưng chìu con, tuy rằng đôi khi cũng sẽ khi dễ con, nhưng là con thích cảm giác đươc cậu ấy khi dễ..." Trong cái lúc Lam Vận đang nói về Đông Phương Thấm Tuyết, trên mặt đã tràn ngập hạnh phúc, đó là thần thái Lam phụ Lam mẫu chưa từng thấy qua, Lam phụ Lam mẫu có chút động dung.
"Là con hai mươi mấy năm, cho tới bây giờ cũng chưa ra sức, cũng chưa từng đấu tranh, nhưng tới lúc này, con sẽ vì hạnh phúc của mình mà ra sức thực hiện." Lam Vận nghiêm túc kiên định tiếp tục nói.
Này hai mươi năm, Lam Vận là lần đầu tiên cùng cha mẹ nói nhiều đến như vậy, ôn nhu mà kiên định đấu tranh.
Lam phụ Lam mẫu đột nhiên không thể nói lên tiếng, bọn hắn không đủ lập trường để phản đối, dù sao bọn hắn vốn là không làm tròn bổn phận cha mẹ, hơn nữa bọn hắn biết cho dù phản đối, cũng là không có hiệu quả, con gái là