Phượng Cửu Nhi kỳ thật rất rõ ràng, dù bây giờ Phượng Thanh Âm ở thế hạ phong, nhưng rất nhanh thôi nàng ta sẽ bò dậy lần nữa.
Dù gì thì Phượng Quân Trác cũng chính là thích đứa con gái này, còn đối với bản thân nàng, người cha ruột này vẫn luôn không thích.
Bước đi trong bóng tối, trong lòng Phượng Cửu Nhi đang nghĩ về việc vú nuôi bị thiêu chết.
Lúc ấy nàng vẫn còn là Phượng Cửu Nhi ngốc nghếch, có rất nhiều chi tiết không chú ý tới.
Bây giờ nghĩ lại, tràng lửa lớn kia đến rất đột ngột, cũng rất kỳ lạ.
Lúc đó xung quanh đám cháy rõ ràng là có một loại mùi hương kỳ lạ, người khác không hiểu, nhưng nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Nó gần giống với mùi hương của mạn đà la (cà độc dược), nhưng nó lại nồng đậm hơn hương hoa của mạn đà la.
Không có mùi hương như vậy ở Phượng phủ, tràng lửa lớn kia không phải ngoài ý muốn, nhất định là do người làm.
Hơn nữa, chuyện này liên quan đến người bên ngoài, chỉ là không biết nó có liên quan đến Phượng Thanh Âm hay không.
Pa một tiếng, Phượng Cửu Nhi không biết mình đã giẫm lên cái gì, vừa cúi đầu xuống, một luồng hơi thở lạnh lẽo đột ngột ập tới sau lưng.
Có sát thủ!Phượng Cửu Nhi cố tình trượt chân xuống, nhanh chóng lăn trên mặt đất.
Ám khí sau lưng pa một tiếng cắm lên thân cây cách đó không xa, nhưng chuyện này vẫn chưa xong, vù vù hai tiếng, hai thân ảnh màu đen ngăn chặn đường đi của nàng.
“Cứu……” Tiếng kêu cứu còn chưa kịp phát ra, đột nhiên một mùi hương ập đến.
Mùi hương này!Trong lòng Phượng Cửu Nhi chấn động, lông màu cau lại.
Mùi hương này rõ ràng giống với mùi hương mà nàng ngửi thấy trong tràng lửa lớn thiêu chết vú nuôi kia.
Những người này có liên quan đến tràng lửa lớn kia!Còn về ám khí vừa rồi, rõ ràng là cũng không muốn lấy mạng nàng.
Nếu như nàng đoán không sai, những người này chỉ muốn bắt nàng chứ không muốn lấy mạng của nàng.
Phượng Cửu Nhi chỉ suy nghĩ một lát, nhoáng một cái thân thể thuận tiện ngã xuống.
Nàng đã chế tạo dược vật nhiều năm, một chút mùi hương căn bản không có tác dụng gì với nàng.
Hai tên hắc y nhân bước nhanh tới, có người đá một cái lên người nàng, rồi lại đá thêm cái nữa.
Quả nhiên là không có phản ứng!Một tên hắc y nhân khác xách nàng lên, khiêng trên vai, hai người nhìn dưới chân một chút, nhanh chóng rút lui trong màn đêm.
Phượng Cửu Nhi cứ như vậy bị bọn họ khiêng cả đường đi, không biết đã đi trên con đường chông gai gập ghềnh đó bao lâu.
Cuối cùng, nàng bị ném xuống đất.
Nghe thấy tiếng vang của chính mình khi bị