(*) Theo ý người dịch câu nói có ngụ ý là đề cao lối sống chân chính của con người.
Cả cuộc đười phấn đấu nỗ lực hết mình, trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở; về già hưởng thụ thú vui tuổi già; một vòng đời người tự nhiên.
Đồng thời câu nói còn phê phán những người lười biếng, ỷ lại, ăn bám.
Ai vẫn không hiểu cmt ở dưới nha.
“Phu nhân!” Bích Văn đi sau Nguyễn Thị thấy vậy sợ tới mức hét lên thất thanh, nàng ta vội vàng chìa tay ra đỡ.
Kể từ giây phút nhìn thấy Nguyễn Thị, Hứa Quân Dao đã biết chuyện này nhất định sẽ gây ra họa lớn, nàng chỉ không ngờ là Nguyễn Thị lại bị dọa ngất đi.
Hứa Quân Dao tức giận trừng mắt nhìn Ngôn Vũ đang rụt cổ lại, nàng ta cũng sợ đến nỗi vứt luôn cái trống lắc đi.
Ngay sau đó, Hứa Quân Dao vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, đến cả giày cũng không đi vào.
“Nương…”
Gọi được mấy câu, tiểu nha đầu thông minh lanh trí chạy như bay đi báo tin cho Đường Tùng Niên; vừa hay tin phu nhân té xỉu, Đường Tùng Niên giật mình sửng sốt, không dám chậm trễ thêm phút giây nào, hắn hấp tấp chạy qua đó bế Nguyễn Thị về chính phòng.
Hứa Quân Dao bước đôi chân ngắn tủn đi sát theo sau hắn, trong lòng thấp thỏm lo lắng nghĩ: Bao phu nhân sẽ không bị dọa đến nỗi ngốc luôn chứ? Nếu chẳng may ngốc thật thì phải làm sao đây?
Châu ca vừa mới năm lên giường không lâu thì nghe thấy động tĩnh, nhân lúc Hạ ma ma không chú ý, hắn chạy vụt ra ngoài nhanh như chớp, vừa đến chính phòng đã thấy mẫu thân mình nằm trên giường, còn phụ thân ở bên cạnh gọi thế nào nương cũng không tỉnh lại.
“Nương sao thế ạ?” Hắn rưng rưng nước mắt chực khóc, nhưng không có ai quay đầu nhìn hắn, đến cả Hứa Quân Dao cũng mặt mày tái mét, con bé đang cố gắng nhón chân lên liếc nhìn Nguyễn Thị đang hôn mê nằm trên giường.
Đường Tùng Niên vừa ấn huyệt nhân trung vừa gọi tên của Nguyễn Thị, cũng không biết trải qua bao lâu, Nguyễn Thị cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.
“A Như, phu nhân, nàng tỉnh lại rồi à? Nàng cảm thấy trong người thế nào? Còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?” Đường Tùng Niên vui mừng luôn mồm hỏi.
Khuôn mặt Nguyễn Thị thất thần, ánh mắt đờ đẫn vô hồn phải mất một lúc lâu mới trở lại như bình thường.
Hứa Quân Dao thấy nàng tỉnh lại, vừa mừng vừa sợ, đang muốn tiến lên phía trước nhưng vẫn có chút chần chờ, nàng không biết mình phải giải thích thế nào nếu Nguyễn Thị hỏi chuyện xảy ra ở trong phòng.
Đúng lúc này, Nguyễn Thị đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, nàng mạnh mẽ đẩy Đường Tùng Niên ra, kéo lê đôi giày đi lục tung khắp phòng.
“Phu nhân, nàng đang tìm gì vậy?” Đường Tùng Niên khó hiểu hỏi.
Nhưng Nguyễn Thị hoàn toàn không để ý tới hắn, miệng lầm bẩm không ngừng, hai tay mải miết tìm kiếm.
Nàng loay hoay tìm kiếm một hồi, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người cầm lấy một lá bùa bình an mà ngày trước nàng xin ở Triều Vân quán, cầm theo cả dây chuyền tượng Phật ngọc bích trong suốt và lấy trên bàn trang điểm một cái lược được làm bằng gỗ đào, sau đó mới lao ra ngoài.
“A Như!”
“Phu nhân!”
“Nương ơi!”
Mọi người đồng loạt kêu lên rồi vội vàng đuổi theo sau, Hứa Quân Dao nhỏ tuổi nhất không đi được nhanh nên đành tụt lại phía sau.
Nàng nhìn thấy Nguyễn Thị đang đi về phía phòng của mình thì trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên, nhất thời càng thêm lo lắng.
Không biết cái đồ đã phản ứng chậm mà còn đần độn kia ở trong phòng có sờ sờ mó mó cái gì nữa không? Nếu lúc này lại bị bắt gặp lần nữa…nàng cũng không dám tưởng tưởng tiếp nữa.
Nàng nhanh chân đuổi lên trước, nghe thấy Đường Tùng Niên hỏi: “Phu nhân, rốt cuộc nàng đang làm gì vậy?”
Nàng có linh cảm chẳng lành, dựa vào ưu thế của cơ thể len vào trong phòng, vừa vào đã thấy trên cổ Nguyễn Thị đeo dây chuyền tượng Phật, một tay cầm bùa bình an, tay kia cầm chiếc lược gỗ đào, nàng căng thẳng đối mặt với chiếc giường trống không, nói: “Ra đây, mau ra đây, trong tay ta có gỗ đào, nếu như ngươi còn không đi ra thì ta, ta sẽ lấy cái lược này bổ đôi ngươi.”
Đường Tùng Niên đang muốn tiến lên nghe được câu này: “…”
Châu ca đang ôm chân của phụ thân đôi mắt lập tức sáng lên như thể vừa phát hiện ra một trò gì thú vị.
Nguyễn Thị tập trung tinh thần, đề cao cảnh giác giơ lược gỗ đào nhìn khắp phòng; sau đó nhìn về phía chiếc trống lắc rơi bên cạnh giường; qua một lúc lâu, nàng run rẩy dùng mũi chân đá vào chiếc trống lắc, trống lặc bị nàng đá bắn ra một khoảng khá xa, ngoại trừ vang lên vàng tiếng ‘tông tông’ thì cũng không có điều gì khác thường.
Hứa Quân Dao nhất thời cạn lời, sau đó ngó nghiêng khắp phòng, nhanh chóng phát hiện ra Ngôn Vũ ngốc nghếch đang thu mình lại một cách đầy đáng thương trong một góc phòng, nàng ta thấy Hứa Quân Dao nhìn mình, vẻ mặt càng thêm ấm ức nhưng cũng không dám có bất kì hành động gì khác.
Hứa Quân Dao trừng mắt nhìn nàng ta, khi nàng đang định bảo nàng ta nhanh chóng trở lại khóa trường mệnh thì Nguyễn Thị vẫn luôn đợi mãi mà không phát hiện ra điều bất thường đột nhiên quay đầu nhìn lại, Nguyễn Thị nhìn theo tầm mắt của nữ nhi, mặc dù run rẩy song vẫn cố gắng siết chặt cây lược gỗ đào áp trước lồng ngực, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi khôn tả, nhưng Nguyễn Thị vẫn lao thẳng về phía Ngôn Vũ, nói “Có phải ngươi ở chỗ này không? Là ở đây!”
Nguyễn Thị vừa nói vì hung hăng nện chiếc lược gỗ đào về phía Ngôn Vũ, Hứa Quân Dao thấy thế suýt nữa kêu lên thành tiếng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn lược gỗ đào xuyên qua người của Ngôn Vũ, sau đó rơi trên mặt đất.
Ngôn Vũ sợ đến nỗi lộn nhào ra chỗ khác rồi tiếp tục co rúm lại, nước mắt nàng ta rơi lã chã, sợ mình khóc ra tiếng nên đành phải cắn mạnh vào chiếc khăn tay, nhìn chằm chằm Hứa Quân Dao với ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng tủi thân.
Hứa Quân Dao cố gắng nhịn cười.
“Đi chưa vậy, Bảo Nha? Nó đi chưa con?” Nguyễn Thị run rẩy hỏi.
Hứa Quân Dao không dám nhìn lung tung nữa, mở to đôi mắt đen láy ngây thơ vô tội nhìn Nguyễn Thị, trong lòng dứt khoát ra lệnh cho Ngôn Vũ mau chóng trở về khóa trường mệnh.
“Phu nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?” Đường Tùng Niên kinh ngạc nhìn phu nhân nhà mình liên tiếp làm ra những hành động kì lạ, cuối cùng không kìm được mà bước tới và kéo lấy tay của Nguyễn Thị hỏi.
Nguyễn Thị lập tức dựa sát vào trong lòng hắn, giọng thủ thủ: “Tướng công, trong phòng này có thứ không sạch sẽ, lúc nãy ta thấy cái trống lắc kia tự dưng phát ra tiếng.”
Vừa nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, mặt Nguyễn Thị lập tức tái đi vài phần, ánh mắt càng thêm hốt hoảng.
“Nương, người nói cái này ạ?”
Nguyễn Thị sợ tới mức hô lên, giật cái trống lắc từ trong tay của Châu ca rồi vứt nó sang một bên.
“Không được động linh tinh, nghe chưa hả? Không được động linh tinh!” Nguyễn Thị cảm thấy mình sắp điên lên rồi, nghiêm nghị nhắc nhở nhi tử.
Châu ca bị nàng dọa sợ, tủi thân bĩu môi nhưng không khóc mà chỉ kéo dài âm cuối ‘dạaaa’ một tiếng.
Đường Tùng Niên day thái dương, hết sức kiên nhẫn nói với Nguyễn Thị: “…Đây là phòng của Bảo Nha, mọi người ai cũng bảo đôi mắt của trẻ con là sạch sẽ nhất, có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không cách nào thấy được; nếu thật sự có gì đó thì Bảo Nha chắc chắn sẽ…”
“Không, không phải, không phải đâu; thiếp thật sự nhìn thấy mà, thật đấy, thiếp lừa chàng làm gì…” Nguyễn Thị thấy phu quân không tin mình thì gấp đến nỗi kéo cổ tay áo của hắn, cắt ngang lời hắn nói, sau đó chỉ về phía Bích Văn, nói: “Đúng rồi, Bích Văn! Bích Văn và thiếp cùng nhau đi vào, con bé nhất định cũng nhìn thấy.”
Bích Văn ngập ngừng trả lời: “Lúc nô tì tiến vào, ngoại trừ thấy cô nương đang ngồi trên giuơng đang lật tung cái rương nhỏ ra, còn cái trống lắc rơi ở dưới đất mà phu nhân nói hoàn toàn không có điểm gì bất thường cả.”
“Không đúng, không đúng.
Cái trống lắc đó rõ ràng lơ lửng trên không rồi phát ra tiếng kêu, sao ngươi có thể không thấy?” Nguyễn Thị quýnh lên nói.
“Nô tỳ thật sự không thấy gì cả.” Bích Văn trả lời.
“Không thể nào, sao lại không thấy được? Nó rõ ràng ở kia, đúng, chính là ở chỗ kia, như này này, cứ như này mà phát ra tiếng kêu, giống như có ai đó cầm lắc vậy.”
“Phu nhân, có thể là …” Đường Tùng Niên không hề tin vào những lời nói nghi thần nghi quỷ của nàng, lúc hắn đang định nói có thể là do ban ngày nàng mệt nhọc quá độ nên mới bị hoa mắt, thì Nguyễn Thị đột nhiên lao về phía Hứa Quân Dao, ở trên mặt, trên người của con bé hết véo chỗ nọ lại nhéo sang chỗ kia; sau đó không nói không rằng nhét lá bùa bình an trên người mình vào trong túi của nữ nhi, tiếp đó lại đeo vòng tượng phật lên cổ con bé, cuối cùng mới ôm chặt Hứa Quân Dao vào vào lòng, lẩm bẩm nói: “Bảo Nha đáng thương của ta, chắc là con sợ lắm! Không sợ, không sợ.
Có nương ở đây rồi không ai có thể làm hại Bảo Nha của ta được!”
Hứa Quân Dao bị nàng thít chặt gần như không thở nổi, đang ra sức giãy dụa thì nghe thấy lời này của Nguyễn Thị, động tác nhất thời dừng lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả.
Bao phu nhân này thật là….
Cuối cùng vẫn là Đường Tùng Niên đau lòng cho nữ nhi, vội nói: “Phu nhân nàng ôm chặt quá rồi, mau buông lỏng ra.”
Nhưng Nguyễn Thị dường như vẫn không nghe tiếng, cũng không thèm đếm xiả đến phu quân, nàng ôm Hứa Quân Dao vội vàng ra khỏi phòng, vừa đi vừa run giọng nói: “Phòng này không thể ở được nữa, không thể ở được nữa.
Ta không thể để nữ nhi bị mấy thứ không sạch sẽ dọa sợ, không thể, không thể…”
Hứa Quân Dao cảm thấy mình sắp ngạt thở rồi, mặc dù biết vị phu nhân ôm chặt mình đang sợ hãi muốn chết nhưng nàng vẫn cảm nhận được tấm lòng bảo vệ nữ nhi mãnh liệt của nàng ấy, mãnh liệt đến nỗi làm cho mũi nàng cay cay, trong lòng bất giác có thêm một chút mềm mại hiếm có, lúc này nàng chẳng còn hơi sức đâu mà làm bộ khóc với sợ hãi nữa.
Nhưng rất nhanh nàng đã phài trả giá vì một phút mềm lòng này.
Nguyễn Thị bỏ ngoài tai lời khuyên bảo của đám người Đường Tùng Niên mà bế thẳng nữ nhi về phòng sau đó lật tung phòng tìm kiếm vật trừ tà thấy bao nhiêu thì nhét lên người nữ nhi bất nhiêu.
Sau một hồi lâu, Hứa Quân Dao khẽ thở ra một hơi, lá bùa dán trên trán nàng phát ra âm thanh ‘loạt xoạt’ yếu ớt.
Nàng cúi đầu nhìn cần cổ đeo đầy đồ bằng ngọc, nào là ngọc tì hưu, ngọc phật, ngọc kỳ lân,…đếm sơ qua thì cũng phải có chừng hơn tám cái; còn túi của nàng thì nhét một thỏi đại kim nguyên bảo(**), Hứa Quân Dao khóc không ra nước mắt.
Bánh bao phu nhân ơi, có phải ngươi coi bản cung như ‘tà ma’ nên muốn ‘diệt trừ’ ta không?
Châu ca đi theo cười đến mức loạng choạng suýt ngã, sau khi cười chán chê thằng bé khua chiếc khăn tay nhỏ rồi nhảy vòng quanh người nàng: “Bảo Nha quay về đi, Bảo Nha ơi quay về đi…”
Hứa Quân Dao: “…”
Đủ rồi đó tiểu Đường đại nhân!!!
Đường Tùng Niên xoa trán, nhìn Nguyễn Thị đang sa vào trạng thái điên khùng thì thở dài một tiếng, nói không