Sau khi biết Nguyễn Thị rửa khóa trường mệnh vào nước lá bưởi, Hứa Quân Dao vẫn luôn lo lắng cho Ngôn Vũ ở bên trong, nhưng lại không tìm được cơ hội gọi Ngôn Vũ để hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Tối hôm xảy ra chuyện, xuất phát từ tình yêu thương nữ nhi của minh, Nguyễn Thị đã chuyển tiểu nha đầu đến phòng cách vách trong chính phòng, hôm sau nàng ấy tự tay dùng nước lá bưởi rửa sạch trong ngoài nơi ở của Hứa Quân Dao, sau đó còn dùng dây thừng đỏ buộc lá bưởi treo ở trước cửa để trừ tà, sau đó Hứa Quân Dao không quen chỗ ở mới, mấy lần náo loạn muốn trở về phòng minh, Nguyễn Thị suy nghĩ rất lâu, sau cùng nàng ấy cảm thấy qua một loạt hành động dồn dâp của mình ‘những thứ không sạch sẽ’ hẳn là không còn nữa, vì vậy mới đồng ý cho nữ nhi trở về phòng.
Nhưng mỗi đêm sau khi dỗ nữ nhi ngủ xong, Nguyễn Thị thế nào cũng phải ở lại phòng của con bé canh gác non nửa một canh giờ(*), khi xác thực tiểu nha đầu đã thật sự ngủ say và trong phòng cũng không có gì khác thường nàng ấy mới bằng lòng rời đi.
(*) Một canh giờ là hai tiếng đóaaa
Như thế còn chưa thấm vào đâu, sau đó vào lúc đêm khuya nàng ấy cũng sẽ bất thình lình đến xem mấy lần.
Có một lần là vào lúc canh ba, khi đó Hứa Quân Dao nghĩ rằng người trong phủ đều đã đi ngủ, vì vậy mới lén lút lấy khóa trường mệnh ra, trong lòng đang định gọi Ngôn Vũ xuất hiện, ai ngờ cánh cửa phòng đã bị Nguyễn Thị đẩy ra, Hứa Quân Dao sợ tới mức lập tức giả bộ ngủ, không còn dám cử động nữa.
Nàng vẫn còn nhỏ tuổi, lại đang ở trong độ tuổi phát triển cơ thể nên cũng không thức được bao lâu đã bị cơn buồn ngủ đánh up, sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay; mặc dù muốn gọi Ngôn Vũ nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp nào để gọi.
Mãi cho đến hôm Lý Thị và Tiền Thị đến cửa khóc lóc làm loạn, Vương Thị và Nguyễn Thị bị bọn họ bám lấy không sao thoát ra được, còn Thúy Văn và Bích Văn thì bận việc khác.
Đến trưa, Hứa Quân Dao giả vờ ngủ trưa, lẳng lặng đợi một lúc, sau khi xác định không có người nào tiến vào nàng mới ở trong lòng gọi tên của Ngôn Vũ.
Nàng gọi mấy lần mà không thấy Ngôn Vũ thưa, trong lòng càng thêm lo lắng, sốt ruột.
Chẳng lẽ hôm đó Bao phu nhân rửa khóa trường mệnh bằng nước lá bưởi đã thanh tẩy nàng ta rồi?
Nàng chưa từ bỏ ý định, tiệp tục gọi: A Vũ, A Vũ ngươi còn ở đó không? Còn ở đó thì đáp lại ta một câu.
Sau một lát, nàng nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói yếu ớt: “Không còn rồi, chết lâu rồi, ngươi cũng có cần người ta đâu, người ta thưa làm gì chứ!”
Nàng thoáng sửng sốt, sau đó vui mừng quay người lại, nhìn thấy một người đang co ro trong góc phòng, không, phải là một con quỷ mới đúng.
Nàng giận dỗi nói: Hóa ra ngươi ở đây, nãy ta gọi ngươi bao nhiêu lần sao ngươi không thưa?
Ngôn Vũ nhìn nàng bằng ánh mắt vừa u ám vừa tủi thân, sau đó im lặng quay mặt đi chỗ khác.
Hứa Quân Dao vẫy nàng ta: Ngươi đi về đây, cách xa quá không tiện nói chuyện.
Ngôn Vũ do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn phụng phịu bay về phía nàng; khi bay đến trước mặt nàng thì quay mặt đi không thèm nhìn nàng; nàng ta làm ra vẻ đang mình đang nghiêm túc thưởng thức bài trí trong phòng, đưa ánh mắt nhìn khắp nơi, song vẫn len lén liếc nhìn Hứa Quân Dao một cái thật nhanh.
Hứa Quân Dao nhìn mà buồn cười, lúm đồng tiền hai bên má lúc ẩn lúc hiện, trong lòng vội hỏi: Hôm đó lúc nương ta lấy lược hoa đào nện ngươi, ngươi có bị thương không?
Vừa thấy nàng nhắc đến chuyện ngày hôm ấy, Ngôn Vũ lập tức cảm thấy tủi thân, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, vừa khóc vừa đưa đưa khăn tay gạt lệ, vô cùng tủi thân nói: “Mắc cỡ chết mất, ai đời có người dùng cái đồ ấy nện vào chỗ kia của người ta, hu hu….ngượng chết đi được, ngượng chết mất thôi….”
Hứa Quân Dao đực mặt ra, nhất thời không hiểu ý của nàng ta: Chỗ nào cơ? Nương ta nện vào đâu của ngươi?
“Ngươi còn hỏi? Ngượng chết mất, ngượng chết mất.
Ngươi chẳng đau lòng cho ta gì cả, ngại chết mất…” Ngôn Vũ vừa ngượng vừa tủi, nước mắt rơi như mưa.
Hứa Quân Dao:”…”
Nàng cố gắng hồi tưởng lại cảnh hôm đó Nguyễn Thị lấy lược nện qua người Ngôn Vũ, trong ấn tượng hình như là….Một lát sau, nàng đột nhiên mở to hai mắt, sau đó lướt ánh mắt về phía ngực nàng ta.
Ngôn Vũ cảm nhận được ánh mắt của nàng, ‘A’ một tiếng, hai tay lập tức đan chéo che ở trước ngực mình, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi nhìn cái gì? Không được nhìn!!!”
Hứa Quân Dao cười: Thấy ngươi vừa bay vừa khóc như thế, ta còn nghĩ cái lược gỗ đào đấy làm ngươi bị thương ở đâu, nếu đã như vậy thì ta yên tâm rồi.
Ngôn Vũ bĩu môi muốn phản bác lại gì đó, nhưng lại thấy sắc mặt Hứa Quân Dao đột nhiên thay đổi, sau đó thì nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của nàng: Việc này xét đến cùng còn không phải bởi vì sự bất cẩn của ngươi gây nên ư?! Ngươi nhặt đồ thì nhặt, vì sao còn lắc nó làm gì? Đêm khuya rồi còn phát ra âm thanh như vậy, còn không phải muốn gọi người ta đến xem ư? Cũng không phải đứa trẻ ba tuổi không hiểu chuyện, chẳng lẽ đến cả cái này ngươi cũng không hiểu sao?
Ngôn Vũ há hốc mồm, sau đó cúi gằm mặt, ngón tay không ngừng xoắn lấy cổ tay áo, không thốt nên lời, ngay cả nước mắt cũng không dám rơi nữa.
Hứa Quân Dao ở trong lòng tiếp tục dạy dỗ: May mà nương ta không sao, nếu như nàng bị dọa thành ngốc, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!
Vừa nhớ tới cảnh tượng Nguyễn Thị bị dọa tới nỗi ngất đi, Hứa Quân Dao nghĩ lại mà sợ, đang muốn dùng ngón tay múp thịt dí vào cái trán của con quỷ bất cẩn nhưng lại phát hiện ra đối phương đứng khá cao, nàng càng bực mình hơn, quát lớn: Ngươi đứng cao thế làm gì? Ngồi xổm xuống!
Ngôn Vũ rẫu rĩ ngồi xổm xuống, vừa ngồi đã bị ngón tay mập mạp dí thắng vào trán.
Ngươi là cái đồ ngu ngốc, trên đời này sao lại có ngươi ngốc như ngươi chứ, không, ngươi là con quỷ ngốc! Ngốc chết mất! Có phải chưa được chơi trống lắc bao giờ đâu, vì hai lần lắc nó mà bị ăn một phát nện vào người.
Hứa Quân Dao trợn tròn mắt hai mắt, vẻ mặt nghiêm khắc, tạo thành một dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Ngôn Vũ tủi thân trả lời: “Người ta thật sự chưa được chơi bao giờ.”
Hứa Quân Dao bị nàng ta chẹn họng, đau đầu day day thái dương: Ta và ngươi đã lập ra ba quy ước; điều thứ nhất, nếu không có sự cho phéo của ta, ngươi không được xem trộm suy nghĩ trong nội tâm của ta; điều thứ hai là trừ khi ta gọi ngươi ra, nếu không thì ngươi không đực phép đột nhiên bay ra dọa người; điều thư ba là sau khi ra ngoài ngươi không được động vào bất kì đồ nào!
Hứa Quân Dao bị nàng ta chẹn họng, cảm thấy đau đầu mà day day thái dương: Ta và ngươi lập ra ba quy ước, điều thứ nhất, nêys không có sự cho phéo của ta, ngươi không được xem trộm lời nói trong nội tâm của ta; điều thứ hai là trừ khi ta gọi ngươi ra, nếu không thì ngươi không đực phép đột nhiên bay ra dọa người; điều thứ ba là sau khi ra ngoài ngươi không động vào bất kì đồ nào!
Ngôn Vu lẩm bẩm: “Ngày trước mới có một quy tắc thôi, sao giờ lại có thêm hai cái nữa rồi, có phải sắp tới ngươi còn muốn làm thành một bộ hiến pháp tạm thời ….”
Hứa Quân Dao trừng mắt: Ngươi không đồng ý?
“Đồng ý, đồng ý chứ.
Ngươi nói cái gi ta đều đồng ý hết.” Ngôn Vũ bị dọa mất mật, rối rít trả lời.
Nghe vậy Hứa Quân Dao mới thấy hài lòng, học theo động tác thường ngày của Nguyễn Thị bàn tay xoa nhẹ lên đầu nàng ta, khen ngợi nói: Vậy mới đúng chứ, tốt lắm.
Mau quay về đi, ta đi ngủ đã.
Hai má Ngôn Vũ ửng hồng, đôi mắt long lanh ầng ậc nước, bước chân bồng bềnh phiêu diêu, tâm hồn bay bổng quay về khóa trường mệnh.
Dao Dao sờ đầu của mình … Nàng ta cuộn tròn lại trong vui sướng, trên môi mang theo nụ cười ngọt ngào, cảm thấy mỹ mãn trong lòng mà khép hai mắt lại, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
Hứa Quân Dao đang ngủ say thì bị Bích Văn ôm dậy, làm vậy là bởi vì Nguyễn Thị sợ nữ nhi ban ngày ngủ quá nhiều, đêm đến sẽ không ngủ ngon, cho nên nàng ấy mới giới hạn thời gian ngủ trưa của con bé, đến giờ đã định sẽ có người đến ôm con bé dậy.
Nàng dụi mắt, mơ mơ màng màng được Bích Văn dắt ra ngoài, khi nàng nghe thấy từ xa vọng lại tiếng chửi rủa của Tiền Thị cả người mới bừng tỉnh trở lại.
Đúng rồi, chẳng biết hôm nay xui xẻo thế nào mà bà già khó ưa kia và cái vị của đại phòng lại tìm đến đây.
Với tính cách của mẹ lão già thối và Bao phu nhân kiểu gì cũng bị bọn họ bắt nạt cho mà xem!
Vừa nghĩ đến đây, nàng lập tức vùng ra khỏi tay Bích Văn, chạy về phía phát ra âm thanh, nàng cứ chạy mãi chạy mãi, cuối cùng nhìn thấy lão già thối đang chắp tay sau lưng ở đằng trước, trên mặt hắn mang theo nụ cười khó chịu, cũng không biết hắn đã nói gì với Tiền Thị và Lý Thị, Hứa Quân Dao chỉ thấy sau khi hai người bọn họ nghe xong thì mặt mày biến sắc, không dám thốt ra tiếng nào, vội vội vàng vàng bỏ đi.
Vương Thị nhìn nhi tử muốn nói lại thôi; còn Nguyễn Thị thấy phu quân đến thì nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn Đường Tùng Niên với nở một nụ cười dịu dàng.
Hứa Quân Dao biết nguy hiểm đã được giải trừ thì dừng bước chân lại.
Dù sao, với độ âm hiểm của Đường Tùng Niên người bình thường còn lâu mới chiếm được tí lời từ trong tay của hắn.
“Cô nương đừng đi nhanh quá.” Bích Văn thở hổn hển đuổi theo, sau đó lại nắm tay của con bé, không tán thành nói.
Hứa Quân Dao nhoẻn miệng cười, vẻ mặt nhìn trông hết sức đáng yêu.
Đường Tùng Niên không chú ý đến động tĩnh ở bên này, khóe mắt còn dư một tia sắc lạnh nhìn Vương Thị muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng hắn chỉ cau mày, nói:”Đại ca dùng thủ đoạn để mưu cầu chức quan vốn dĩ đã là việc làm không đứng đắn, nhưng ngay cả mục đích làm quan của huynh ấy cũng không đoan chính, thế nên lần này bị tước chức quan đối với huynh ấy mà nói cũng là chuyện tốt.
Thái tử điện hạ khoan dung đại lượng, ngài ấy không chèn ép hay truy cứu những cố nhân của tiền phế Thái tử; còn đối với những người tài năng thì vẫn hết mực trọng dụng, đối với kẻ bất tài vô đức thì tuyệt tối không khoan nhượng, mà đại ca thì…”
“Ta hiểu rồi, con không cần phải nói nữa.
Thôi cũng được, trên đời cũng không phải chỉ có mỗi con đường làm quan, đến một ngày nào đại ca con sẽ tự mình hiểu ra thôi.” Vương Thị hiểu ý trong câu nói của hắn, thở dài ngắt lời.
Ngay hôm qua, khâm sai đại nhân phụng mệnh tra xét ưu điểm, khuyết điểm của quan viên đã thu hồi chức quan vừa mới đến tay chưa được bao lâu của Đường Bách Niên, làm sao Tiền Thị và Lý Thị có thể cam lòng cho được, sớm hôm nay đã mò đến Đường phủ ầm ĩ một trận, bọn họ hi vọng Đường Tùng Niên có thể ra mặt vì Đường Bách Niên giữ lại mũ cánh chuồn.
Nhưng bọn họ nào biết Đường Tùng Niên vẫn ghi thù những chuyện chẳng mấy tốt đẹp mà những năm nay Đường Bách Niên đã làm với mẹ con bọn hắn, càng hận Đường Bách Niên sớm đã coi thường tình cảm huynh đệ này, đã thế còn nhân cơ hội hắn gặp nạn mà muốn dồn hắn vào chỗ chết, loại người như vậy làm sao hắn có thể giúp được.
Nhưng Đường Tùng Niên cũng không ngờ tới, sau khi Đường Bách Niên mất chức quan, ngân lượng trên tay hắn ta cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Song hắn ta cảm thấy vừa mới nhận chức không lâu đã để mật mũ cánh chuồn là một chuyện mất hết thể hiện, thế là chỉ sau một tháng ngắn ngủi hắn ta đã bán sạch sản nghiệp dưới tên mình, sau đó cả nhà hắn ta mang theo số tiền bán được cùng với năm trăm lượng lừa được ở chỗ Vương Thị, thong thả lên đường vào kinh để tìm kiếm cơ hội mới.
Nhưng đây là chuyện sau này.
________
Hai ngày sau, cô của Hạ Thiệu Đình đến huyện An Bình, muộn hơn ba ngày so với những gì Nguyễn đã nói vào ngày hôm đó.
Nguyễn Thị đích thân tiếp đón Hạ nương tử, thấy vị phu nhân này mặc dù ít nói, nhưng ánh mắt ngay thẳng, phong thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, bên cạnh nàng còn có một tiểu cô nương tên Phương tỷ, Phương tỷ hơi sợ người lạ, nhưng những lễ phép tối thiểu thì vẫn hiểu; thấy thế nỗi lo trong lòng của Nguyễn Thị mới vơi đi phần nào.
Nàng chỉ sợ người đến là những kẻ tính cách không đoan chính, nếu Đình ca mà đi theo những người như thế, chẳng phải tương lai sau này sẽ bị hủy hết sao? Rốt cuộc nàng cũng chỉ là người ngoài, có không yên tâm đi nữa cũng không thể nhúng tay vào chuyện nhà người khác, về tình về lí đều không có đủ tư cách.
Nhưng may thay vị Hạ nương tử này lại khác, sau khi phu quân qua đời, nàng ấy dự vào bản thân nuôi dưỡng nữ nhi, nhìn có thể thấy là một nữ tử có chủ kiến lại có bản lĩnh.
Nguyễn Thị thở phào nhẹ nhõm, đối đã với Hạ nương tử càng thêm nhiệt tình niềm nở.
“Đình ca với thằng nhóc nhà ta đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, nếu tỷ tỷ không vội, chi bằng ở lại đây vài hôm?”
Hạ nương tử khách sao cảm ơn, nói: “Phu nhân đã có lòng mời, vốn ta không nên từ chối, chỉ là đường xá xa xôi, về sớm một ngày thì có thêm một ngày để chuẩn bị cho vụ xuân năm sau.”
Mặc dù Nguyễn Thị cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng nàng cũng thông cảm cho nỗi khó xử của nàng ấy.
Hứa Quân Dao ngồi ở một bên ghế thái sư(**), đôi chân nhỏ ngắn ngủn lắc lư, liên tục quan sát hai mẹ con Hạ nương tử.
Đồng thời, nàng cũng cảm nhận được Phương tỷ đang lén lút nhìn mình với đôi mắt mang đầy yêu thích, khi bị nàng bắt gặp con bé vội nở một nụ cười e ấp như muốn lấy lòng.
Hạ nương tử cũng phát hiện ra hành động của nữ nhi, nàng ấy không hài lòng mà liếc nhìn nữ nhi một cái, sau đó Phương tỷ vội càng cúi đầu không dám nhìn nữa, nhưng trong lòng có chút tiếc nuối: Sao người kia không phải tiểu biểu muội hay tiểu biểu