“Ta nói bậy ư?” Nàng ngồi thẳng lên chiếu, nhìn ông ta rồi thở dài nói: “Ngươi kêu lớn tiếng như thế, thật ra là một loại chột dạ vì bị ta nói trúng tim đen.
Mẫu phi của ngươi……không, nên gọi là mẫu thân của ngươi, chung quy với thân phận của bà ấy há có thể đảm đương được từ ‘phi’ này.”
“Tuy ngươi là hoàng tử, nhưng thực tế chẳng có ai coi ngươi là hoàng tử cả.
Ngay đến cung nhân hầu hạ bên cạnh cũng hời hợt xa cách với các ngươi, đồ ăn bọn họ mang về hàng ngày luôn là những thứ tệ hại nhất, tất cả chi tiêu hằng ngày chưa bao giờ đầy đủ.
Những ngày mùa đông, gió lạnh thấu xương, các ngươi thậm chí còn không có nổi một chiếc giường cùng với chăn bông ấm áp cơ bản nhất, chứ đừng nói nói đến than bạc thượng hạng để sưởi ấm.”
“Ngươi không cam tâm nên muốn đi tìm phụ hoàng ngươi, nói với ông ấy rằng các ngươi sống không tốt, thế nhưng ngươi lại không gặp được ông ấy, tầng tầng lớp lớp cung nhân ngăn ngươi ở bên ngoài, bọn họ cưỡng chế kéo ngươi đi bất chấp sự giãy giụa đấu tranh của ngươi.
Mẫu thân ngươi bởi vì chuyện này mà bị xử phạt.
Thế nhưng, không một ai cầu xin cho bà, bởi vì những điều này đều là thứ bà ấy đáng phải chịu.
Ngươi khóc lóc, ngươi kêu gào ngươi muốn đi cứu bà ấy, nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào cả.”
“Mỗi lần ngươi muốn phản kháng, muốn thay đổi khốn cảnh trước mắt, chẳng những không giải quyết được vấn đề gì mà còn làm liên lụy đến người bên cạnh ngươi.
Mẫu thân ngươi ngày một già đi, cũng ngày một yếu hơn, cuối cùng thê lương mà chết.
Hết thảy mọi chuyện đều do ngươi ban tặng, là do ngươi không biết tự lượng sức mình, chính sự ngu xuẩn của ngươi đã hại chết bà ấy mà không hề hay biết!”
“Ngươi, mới chính là hung thủ hại chết mẫu thân của ngươi!” Đường Quân Dao cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối, thành công thấy được dáng vẻ suy sụp của Huyền Thanh, ông ta không chịu nổi mà ôm đầu hét lớn.
“Không, không phải ta, không phải ta, không phải ta!! Aaa, không phải ta, không phải ta…….” Cái chết thảm thương của thân mẫu như đang hiện ra trước mắt, Huyền Thanh ôm đầu, không ngừng đập đầu xuống đất hết lần này đến lần khác.
Tiếng đập đầu ‘bụp bụp bụp’ cùng với tiếng kêu thét thê lương không ngừng vang lên trong nhà lao vắng vẻ, khiến người ta không khỏi sinh ra cảm giác rùng mình ớn lạnh.
Đường Quân Dao không ngờ ông ta sẽ phản ứng mạnh như thế, hành động này của ông ta cũng khiến nàng tạm thời nuốt xuống những lời kế tiếp.
Đường Hoài Châu nhướn mày, kéo muội muội vẫn đang ngồi trên đất lên, khẽ trách cứ: “Muội không ngại bẩn à!”
Tào Thăng ở bên ngoài nghe thấy tiếng động bèn vội vàng dẫn người đi vào, thấy thế khuôn mặt trở nên vô cùng ngạc nhiên.
Dẫu sao, khoảng thời gian này Huyền Thanh luôn ra vẻ có thể chết bất cứ lúc nào, đối mặt với đại hình cũng không thấy ông ta chớp mắt lấy một cái.
Người không biết còn tưởng rằng ông ta bị người ta hãm hại rồi tống vào ngục, là một nhân vật khó lường không sợ cường quyền, coi thường cái chết, khiến người ta âm thầm oán hận.
“Tào hộ vệ, các ngươi đều là anh hùng hào kiệt trên chiến trường, chắc không biết nhiều về những chuyện hành hình như này đâu.
Đúng lúc, mấy ngày trước ta ngẫu nhiên biết được chỗ nào không thể chịu nổi đau đớn nhất trên cơ thể con người, với lại loại đau khổ này sẽ không đe dọa đến tính mạng của con người, đúng lúc thích hợp dùng trong trường hợp này.
Chi bằng chúng ta cùng nhau nghiên cứu đi?” Đường Hoài Châu thấy quan binh sau lưng Tào Thăng mang hình cụ tiến vào, hắn hẵng giọng rồi nói với vẻ chân thành.
Tào Thăng ngẩn người, sau đó nghiêm túc chắp tay với hắn: “Xin Đường công tử vui lòng chỉ giáo!”
Khi Đường Hoài Châu truyền dạy ‘nghiên cứu tâm đắc’ của mình cho Tào Thăng xong, hắn ta cùng muội muội ra khỏi địa lao.
“Bảo Nha, làm sao muội biết được chuyện lúc nhỏ của yêu đạo Huyền Thanh?” Hắn hỏi.
“Muội nghe một chút thân thế của ông ta ở chỗ Đình ca, cộng với một số lời nói nhảm dựa trên suy đoán hợp lý.
Ở trong cung, những phi tần, hoàng tử không được sủng ái đều bị đối xử giống nhau, điều này không có gì khó đoán cả.” Đường Quân Dao trả lời bâng quơ.
Giọng điệu của nàng hơi ngập ngừng, ánh mắt u ám, giọng nói lạnh lẽo: “Ông ta muốn chết ư? Có thể! Nhưng không thể chết trong dáng vẻ tiên trưởng chỉ tay năm ngón đức cao vọng trọng được.
Muội phải đánh cho hắn ta quay về với bộ dạng người trong hoàng thất Tuần Thị, bị mọi người bắt nạt và sỉ nhục, sống như một con chuột trong góc tối, đó mới là bộ dạng vốn có của ông ta!”
Thân thể bị dụng hình thì đã tính là cái gì? Chỉ có trái tim bị tùng xẻo mới trút được mối hận trong lòng nàng!
Nàng thở dài thườn thượt, đi được một đoạn khá xa mới phát hiện ra huynh trưởng bên cạnh vẫn luôn im lặng không nói tiếng nào, nàng quay đầu nhìn lại thì trông thấy vẻ mặt phức tạp của Đường Hoài Châu, nàng lập tức giật mình, xoắn chiếc khăn trong tay với vẻ bứt rứt.
Liệu ca ca có cảm thấy mình quá mức độc địa không? Giết người không chớp mắt đã đành, bây giờ còn muốn hành hạ tâm lý người ta.
Nếu huynh ấy cảm thấy ta quá mức độc ác, không phải dáng vẻ trong sáng đơn thuần mà huynh ấy tưởng, có khi nào huynh ấy sẽ rất thất vọng, từ giờ……..mình có nên kiềm chế hơn không nhỉ?
Nàng miên man suy nghĩ, khăn tay trong tay xoắn lại rồi mở ra, sau đó lại xoắn vào như quẩy.
“Bảo Nha, xin lỗi muội, đời trước đã khiến muội phải chịu nhiều đau khổ như vậy.” Trong cơn bất an, nàng nghe thấy Đường Hoài Châu cay đắng nói nhỏ.
Nàng dừng bước, sửng sốt ngước nhìn hắn, đồng thời thu hết vẻ mặt đau khổ của hắn vào mắt, cổ họng nàng nhất thời tắc nghẹn, không nói nên lời.
Trái tim Đường Hoài Châu vô cùng khó chịu.
Trên thế gian nào có chuyện thuận buồn xuôi gió, đời trước muội muội của hắn có thể từ một cung nữ nhỏ nhoi từng bước leo lên vị trí thục phi, không biết trong quá trình đó con bé đã phải chịu đựng bao nhiêu khó khăn gian khổ? Có khi nào muội ấy cũng giống mẫu thân của Huyền Thanh mà muội ấy nói đến, bị người ta hà hiếp, thậm chí không được đảm bảo ấm no.
Lẽ ra, con bé phải được lớn lên trong tình yêu thương của cha nương, trải qua một tuổi thơ không lo không nghĩ, cùng lắm là thỉnh thoảng cãi nhau với mình, giở tính nết trẻ con, la lối om sòm cáu kỉnh.
Cho dù sau này không được hưởng thụ vinh hoa phú quý của hoàng thất, nhưng con bé được cha nương làm chủ và gả cho một nam nhi tốt, từ đó giúp chồng dạy con, sung túc cả đời.
Đó mới nên là cuộc sống nên có của Đường Quân dao.
Đường Quân Dao cảm thấy sống mũi mình cay cay, thoắt cái đã hiểu rõ ý tứ của hắn.
Cũng không biết tại sao mà nàng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân.
Rõ ràng trước khi biết thân thể của mình, nàng chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời của Hứa Quân Dao khổ sở, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã trải qua một cuộc đời gian nan.
Nói cho cùng, những kẻ đã từng hại nàng, tính kế nàng, sau này không một ai không bị nàng trả miếng gấp đôi.
Kẻ đã từng coi thường nàng, coi nàng thấp hèn như bùn đất dưới chân, những kẻ đó đến cuối cùng chỉ có thể quỳ dưới chân nàng cầu xin thương xót như một cái đuôi.
Từ đó về