Lúc này Tái Thần Tiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra hắn không hề nắm chắc có thể khiến nàng đồng ý, trên thực tế cho dù nàng không chịu đồng ý thì hắn vẫn sẽ nói đúng sự thật tung tích của Hứa cô nương cho nàng, dù sao đây cũng là thứ mà sư đệ nợ nhà họ Hứa.
“Ta cần một chén rượu, hi vọng có thể để ta đích thân tiễn đệ ấy lên đường, để vẹn tình nghĩa đồng môn kiếp này.” Hắn khẽ nói.
“Được thôi, nhưng người của ta nhất định phải có mặt tại đấy, với lại sau khi ông ta chết cũng phải do người của ta hỏa táng thi thể.
Dẫu sao ngươi cũng biết rồi đấy, bọn chúng đều là những kỳ nhân, chết đi sống lại dễ như trở bàn tay, ta không thể không phòng.” Đường Quân Dao thong dong nói.
“Được, nhưng ta mong tro cốt của đệ ấy sẽ giao cho ta, do ta chôn cất.” Tái Thần Tiên biết nàng đang phongg bị mình động tay động chân, hắn cười chua chát rồi bồi thêm một câu.
“Không thành vấn đề.” Đường Quân Dao chỉ cần xác nhận Huyền Thanh chết thật là được, còn về những chuyện sau khi ông ta qua đời chẳng khiến nàng bận tâm.
“Còn có yêu cầu gì không? Chi bằng ngươi cứ nói hết ra, ta cũng tiện phân phó đi chuẩn bị trước.” Đường Quân Dao lạnh lùng nói.
“Hết rồi, đa tạ cô nương!”
“Thế ngươi muốn tự tay giải quyết yêu đạo kia rồi mới chịu nói cho ta tung tích của A Vũ, hay ngươi nói ngay bây giờ sau đó mới xử lí chuyện của yêu đạo kia?”
“Ta đương nhiên tin tưởng cô nương.” Tái Thần Tiên thở dài một tiếng, sau cùng mới lấy ra thẻ gỗ tụ hồn hôm đó đưa cho Ngôn Vũ: “Thực ra hôm đó lúc cô nương trả lại thẻ bài này cho ta, ta đã thấy nó có vẻ không ổn, sau đó ta kiểm tra lại nhiều lần, rồi lại đọc bản chép tay mà sư phụ để lại, kết hợp với những việc cô nương đã trải qua, ta nghi ngờ……..”
“Ngươi nghi ngờ cái gì?” Đường Quân Dao hấp tấp hỏi hắn.
“Đường cô nương, ta nghi ngờ nàng ấy được công đức của hoàng tộc Triệu Thị che chở, vì lẽ đó nàng ấy mới có thể mang hồn đời trước của cô nương trở về hiện tại.
Hoàng tộc Triệu Thị dẹp yên loạn lạc trong thiên hạ, hiện tại đất nước còn do minh quân hiếm có tự cổ chí kim trị vì, thế nên phúc trạch vạn dân, đời trước cô nương dùng thân phận của Hứa cô nương để tồn tại, trong mắt người đời, cô nương chính là Hứa cô nương, thế cho nên nàng ấy cũng được che chở bởi hào quang công đức của hoàng tộc Triệu Thị.”
Đường Quân Dao nhíu máy: “Hoàng tộc Triệu Thị chỉ che chở cho con cháu của Triệu Thị, tại sao lại che chở cho một phi tân?”
“Cái đấy còn phải hỏi cô nương.”
“Hỏi ta ư? Làm sao ta biết được chứ?” Đường Quân Dao lấy làm lạ, hỏi vặn lại.
“Chắc phu quân đời trước của cô ngươi là một vị minh quân được ghi danh sử sách, công đức vô lượng, nếu như lúc hắn còn sống thành tâm cầu nguyện thì đương nhiên có thể.” Tái Thần Tiên giải thích.
Đường Quân Dao kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, không dám tin những gì mình vừa nghe được.
Là Dự vương sao?!
Nàng có chút giật mình, Dự vương sẽ vì nàng mà làm đến mức này sao?
Nàng biết chắc chắn Dự vương của đời trước thích mình, nhưng đồng thời hắn cũng thích những nữ tử khác, có lẽ nàng là người đặc biệt, nhưng lại chẳng phải là người duy nhất.
Thế nhưng, sau khi nàng chết ở đời trước, hoàng đế khi đó, Dự vương của bây giờ rốt cuộc đang làm cái gì?
Trong đầu nàng lúc này là một mớ hỗn độn, tiếp tục nghe Tái Thần Tiên nói: “Đời trước cô nương sống dưới danh nghĩa của Hứa cô nương, trong mắt người đời, cô nương chính là Hứa cô nương, đương nhiên công đức của hoàng thất Triệu Thị sẽ che chở cho Hứa cô nương.
Bởi vậy, Hứa cô nương mới có công đức che chở, từ đó mới có thể từ đời trước trở về hiện tại.”
“Còn cô nương, đời trước cô nương ắt hẳn đã được một người dùng công đức cả đời để che chở, vì thế cô nương mới có thể cùng Hứa cô nương trải qua kỳ ngộ này.”
Suy nghĩ của Đường Quân Dao càng ngày càng loạn, nghe hắn nói thế, cuối cùng nàng cũng không nhịn được cười: “Lời này của ngươi há chẳng phải tự mâu thuẫn sao? Trong mắt thế nhân, đời trước vốn dĩ không hề có Đường Quân Dao, chỉ có Hứa Quân Dao, cho nên Ngôn Vũ mới là người được công đức hoàng thất che chở, chứ không phải là ta.
Làm sao lại có người dùng công đức cả đời để che chở cho ta chứ?”
Đời trước, không ai biết đến sự tồn tại của Đường Quân Dao, vậy thì làm sao lại có thể có người che chở cho nàng chứ?
“Làm sao cô nương biết được sau khi các người chết đi không ai biết được thân phận thật sự của cô nương?” Tái Thần Tiên nói.
Trái tim Đường Quân Dao giật thót.
Có sao? Sau khi Hứa thục phi chết, thật sự có người biết đến sự tồn tại của Đường Quân Dao ư?
Nàng bất giác xoắn chặt khăn tay.
Nếu như có người, vậy thì người này là ai? Là cha sao? Chỉ có cha mới biết được ngày sinh tháng để thật sự của nàng.
Nhưng mà, thật sự là ông ấy sao? Tại sao ông ấy lại điều tra những chuyện này?
Nàng day thái dương, nghĩ đến độ đầu phát đau.
“Nếu là như thế, vậy thì Hứa cô nương chính là một linh hồn không tầm thường, tuy vẫn không thể dung hợp với thế giới này bởi nàng ấy là ngoại tộc, nhưng cũng sẽ không hồn phi phách tán, mà còn có khả năng đi vào luân hồi chuyển thế, hoặc là sẽ gặp cơ duyên khác.
Cô nương và nàng ấy duyên sâu, tương lai tất có ngày trùng phùng.”
Tương lai? Thật vậy sao? Sẽ có một ngày đó sao? Đường Quân Dao ngây người.
Tái Thần Tiên lại đưa tấm thẻ gỗ cho nàng: “Vật này có hơi thở mà Hứa cô nương lưu lại, thế nên ta lại đưa nó cho cô nương, coi như tăng thêm một lớp bảo đảm để hai vị cô nương ngày sau tương phùng.”
Đường Quân Dao vươn tay ra nhận rồi nắm chặt nó trong tay, trái tim nàng ngổn ngang trăm mối, có vui mừng, có bối rối, cũng có cảm giác chờ mong.
Những lời Tái Thần Tiên nói đều là hư ảo mơ hồ, không hề có bất kì chứng cứ xác thực, thế nhưng nàng không quan tâm có phải hắn đang nói xằng nói xiên để lừa gạt mình không, nàng bằng lòng tin những lời hắn nói, nàng tin rằng A Vũ của nàng không hề hồn phi phách tán mà nàng ấy đã đi vào luân hồi.
Vào một ngày nào đó của sau này, bọn nàng nhất định có thể trùng phùng, dù cho khi đó A Vũ có lẽ không còn nhớ mình, nhưng không sao cả, miễn là nàng biết rằng nàng ấy sống tốt trên đời này là được.
Nàng rũ mắt để che đi đôi mắt ậng nước, bất giác nắm chặt thẻ gỗ hơn.
“Bảo Nha.” Đường Hoài Châu vẫn luôn đứng ở xa dõi theo hai người nói chuyện, cuối cùng không nhịn được mà đi tới: “Hai người đang nói cái gì vậy? Đã nói xong chưa?”
“Phiền ca ca đi nói với Đình ca một tiếng, bảo huynh ấy sai người chuẩn bị cho Huyền Thanh một chén rượu độc để lên đường! Chúng ta đã trì hoãn mấy ngày nay, đã đến lúc huynh ấy nên về kinh phụng chỉ rồi.” Đường Quân Dao bĩnh tĩnh nói..
Hắn cau mày quan sát nàng một lúc, rồi lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng một chốc, thấy nàng không hề có chút miễn cưỡng, hắn lại quét ánh mắt sắc nhọn về phía Tái Thần Tiên, bấy giờ mới gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, minh thọ của tổ phụ cũng sắp đến rồi, giải quyết xong chuyện