Kiều Minh Húc ăn xong một miếng, cô đã hỏa tốc tiêu diệt ba miếng dưa rồi.
"Thích ăn dưa lưới như vậy?"
Kiều Minh Húc thả vỏ dưa đã được ăn sạch sẽ trong tay xuống, nhìn cô hỏi.
Mạch Tiểu Miên gật đầu đáp: "Đúng là rất thích."
Kiều Minh Húc đáp một tiếng, không động vào miếng dưa lưới cuối cùng trên đĩa kia.
Rất rõ ràng, đây là anh để lại cho Mạch Tiểu Miên ăn.
Ngược lại Mạch Tiểu Miên cũng không khách khí.
Dù sao ở trước mặt anh, hình tượng của cô cũng không có.
Cô cũng không muốn giả bộ nữa, cử như ở nhà mình, cầm miếng dưa lưới còn lại lên tiếp tục gặm.
Gặm xong, cô lười biếng chỉ vào vỏ dựa trên mặt bàn, nói với Kiều Minh Húc: "Chân tôi không tiện, anh tiện tay vứt mấy vỏ dưa này vào thùng rác đi."
Kiều Minh Húc nhìn mấy miếng vỏ dưa đã bị cô gặm cực kỳ khó nhìn kia, mặt đen lại, nói: "Tôi có bệnh sạch sẽ."
"Ồ, tôi không có bệnh sạch sẽ đó.
Anh không muốn vứt cũng được, đợt thím Lý đến vứt vậy, dù sao tôi cũng không để ý."
Mạch Tiểu Miên dựa vào ghế số pha, co chân lại, cầm sách bên cạnh lên nhìn.
"Số pha là để người ta ngồi, cô có thể bỏ chân xuống được không?"
Kiều đại soái ca mắc chứng bệnh sạch sẽ lại không thể chịu nổi.
"Không thể, chân tôi không thoải mái, như thế này mới thoải mái được."
Mạch Tiểu Miên tranh cãi.
"Chưa từng thấy qua người phụ nữ nào có dáng vẻ như cô cả.
Ngày đó cô tới nhà tôi, còn ra vẻ thùy mị dịu dàng, khiến tôi thấy cô là người rất đúng mực.
Xem ra, đúng thật là nhìn lầm rồi."
Kiều Minh Húc mặt đầy hắc tuyến nói.
"Ở trước mặt người nhà anh, tôi phải giả bộ chứ.
Còn ở trước mặt anh, tôi không cần thiết phải giả bộ.
Dù sao ba năm sau hai chúng ta cũng mỗi người một ngã rồi.
Anh cùng Lâm Ngọc mới là chân ái.
Tại sao tôi còn phải ủy khuất bản thân mình ở trước mặt anh giả bộ thùy mị cơ chứ?"
Mạch Tiểu Miên hừ lạnh nói.
H11
Kiều Minh Húc hoàn toàn cạn lời.
Anh từ trong hộp rút ra vài tờ khăn giấy, giống như sợ bị truyền nhiễm vậy, dè dặt cầm vỏ dưa kia lên, sau đó ném vào thùng rác.
Vừa muốn lên lầu đã bị Mạch Tiểu Miên gọi lại.
"Có chuyện gì?"
Kiều Minh Húc