Mạch Tiểu Miên quay đầu nhìn chiếc xích đu đang đung đưa theo làn gió biển ở ngoài cửa sổ, tưởng tượng Lâm Ngọc đang ngồi trên đó, Kiều Minh Húc ở phía sau đây cho cô ta, trong lòng lại hơi có cảm giác đố kỵ chua xót.
Buổi tối, lần này lương tâm của Mạch Tiểu Miên trỗi dậy, cũng không ngủ trên giường, mà cầm theo chăn bông, co rúc ngủ trên ghế sô pha.
Để giường lại cho tên Kiều Minh Húc có bệnh sạch sẽ đó.
Kiều Minh Húc cũng không phản đối, chỉ nhìn cô một cái, sau đó lên giường đi ngủ.
Kỳ kinh nguyệt đến là kỳ ngủ của Mạch Tiểu Miên.
Cho dù có ngủ ở chỗ nào, chán đến đâu đi nữa thì cô cũng có thể ngủ rất nhanh.
Trong giấc mộng của cô, cô mơ thấy La Liên đã chết, dùng ánh mắt cực kỳ u oán nhìn cô.
Sau đó đưa tay lên sờ vào vết thương mà Mạch Tiểu Miên đã giải phẫu trên bụng, kéo từng đường chỉ đã may lại ra...!
Cả người rách toạc, nội tạng bên trong rơi ra ngoài...!
Mạch Tiểu Miên bị kinh sợ "A" một tiếng, từ trên ghế sô pha lăn xuống, động vào bàn uống trà nhỏ ở bên cạnh.
Một tiếng đầm” thật lớn vang lên, trà cụ ở trên bàn cũng rơi xuống đất.
m thanh này trong đêm khuya yên tĩnh cực kỳ chói tai.
Kiều Minh Húc bị đánh thức, chợt từ trên giường vội vàng nhảy cẫng lên, vội vàng lao xuống dưới, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng lộn xộn.
Mạch Tiểu Miên quấn chặt chăn bông, đầu đầy mồ hôi ngồi dưới đất, dường như bị kinh sợ
rất lớn.
"Sao vậy?"
Kiều Minh Húc đi tới, rất tự nhiên đỡ vai cô, đôi mắt đen nhánh ân cần nhìn cô hỏi.
Mạch Tiểu Miên chớp mắt nhìn anh một lúc, sau đó mới tỉnh hồn lại từ sau giấc mộng kia, lắc đầu nói: "Không sao đâu, gặp phải ác mộng nên mới rơi từ trên ghế xuống."
"Ác mộng gì vậy?"
Mạch Tiểu Miên liền nói cơn ác mộng kia ra cho anh biết, sau đó bất đắc dĩ nói: "Tôi làm pháp y đã mấy năm nay, giải phẫu giống như ăn cơm bữa vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa từng mơ thấy người chết.
Thế mà vừa rồi lại mơ thấy La Liên, cảnh tượng đó thật sự quá dọa người."
"Có thể bởi vì cô ấy là người quen của cô.
Sau này gặp phải vụ án có người quen thì nhớ xin tránh đi!"
Kiều Minh Húc lấy chăn trên bả vai cô xuống, nói: "Cô lên giường ngủ đi, giường kia rất lớn, có gặp ác mộng nữa thì cũng không đến nỗi lăn xuống giường đâu."
"Anh thì sao?"
Mạch Tiểu Miên nhìn anh hỏi: "Không phải anh định ngủ ở ghế sô pha đấy chứ?"
"Tôi đi ra ngoài ngủ, gần đây có khách sạn."
"Ồ."
Mạch Tiểu Miên đành đứng từ dưới đất lên, bọc chăn bông cùng đôi chân chưa lành kia lại,
đi