Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mặt của Kiều Minh Húc đang ở khoảng cách rất gần.
Còn mình lại ở trong ngực.
anh.
Đầu tiên cô nghỉ ngờ nháy mắt một cái, sau đó nhanh chóng từ trong ngực anh lăn sang chỗ khác, mặt đầy phòng bị hỏi: “Kiều Minh Húc, nửa đêm canh ba anh chạy.
tới phòng ôm tôi làm gì vậy hả? Muốn mưu đồ gây rối gì sao?”
Kiều Minh Húc đầu đầy vạch đen, nói: “Tôi còn chưa đến nỗi muốn mưu đồ gây rối gì với em đâu.
”
“Vậy anh ở chỗ này làm gì?”
“Mới vừa rồi em gặp ác mộng nên đánh thức tôi! Trình Đồng Thành là ai vậy? Bạn trai cũ của em sao?”
Kiều Minh Húc không nhịn được hỏi.
Trái tim anh lúc này giống như vừa đổ ngũ vị vào vậy, không nói ra được mùi vị gì.
Mi mắt Mạch Tiểu Miên hơi rũ xuống, nhớ lại giấc mộng vừa rồi.
Mới vừa rồi, cô mơ thấy Trình Đông Thành máu thịt bê bết đứng trước mặt mình, mặt cười đầy thê thảm nói: “Mạch Tiểu Miên, anh biến thành một thi thể nằm ở trước mặt em đây, em vui vẻ chứ!”
Nói xong, anh ấy liền xoay người rời đi.
Cô ở phía sau gào to, muốn nói cho anh ấy biết, mình thật sự không phải cố ý nguyền rủa anh ấy như vậy.
Cứ đuổi theo như vậy, bất chợt cô lại bước vào khoảng không…
Sau đó tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong ngực của Kiều Minh Húc…
Nghĩ đến dáng vẻ của Trình Đông Thành trong mợ, trái tim cô cũng bất chợt như bị đè nặng, ôm chặt lấy chăn, hé miệng nhưng không biết đáp lời Kiều Minh Húc như thế nào.
Kiều Minh Húc nhìn dáng vẻ này của cô, cũng đoán được người tên là Trình