Cô đã nhanh chóng đi tới giường của anh, cuốn chăn nằm xuống, co rúc như một chú mèo nhỏ.
Kiều Minh Húc không nói gì, thế nhưng trong lòng lại giống như sương mù tan ra vậy, sáng tỏ thông suốt.
Khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười thật khẽ, rồi nhắm mắt lại đi ngủ.
Không biết có phải vì có Kiều Minh Húc ở bên người nên mới có cảm giác an toàn hay không, mà trong đầu Mạch Tiểu Miên lại không xuất hiện dáng vẻ của Trình Đông ‘Thành nữa, rất nhanh cũng đã chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Mạch Tiểu Miên mở mắt tỉnh lại, phát hiện mình không nằm trên sàn nhà nữa mà là nằm trên chiếc giường mềm mại.
Cô bèn nghỉ ngờ xoay đầu tìm bóng dáng của Kiều Minh Húc.
‘Trên giường không có người, chỉ có chiếc chăn chỉnh tê anh gấp lại để một bên.
“Lạ thật, chẳng lẽ lúc ngủ mình lại bò lên giường sao?”
Cô từ trên giường ngồi dậy, gãi đầu, nhìn thời gian một chút phát hiện đã hơn 9 giờ.
Cô bèn mặc quần áo thức dậy, phát hiện đôi chân hình như: không còn đau nữa, bèn mở băng gạc ra nhìn thử.
€ó lẽ là thuốc đặc hiệu của Phùng Quang Hiển đã phát huy tác dụng, ngày hôm qua bởi vì chạy đuổi theo Trình Đông ‘Thành mà làm vết thương rách ra, Thế nhưng lại kỳ tích phục hồi như cũ, chỉ còn lại một vết sẹo không đáng ngại lắm.
Quả nhiên là thuốc đặc hiệu!
Cô vô cùng vui vẻ đi bộ thử.
Chỉ là có hơi đau một chút, cũng không ảnh hưởng đến việc.
đi lại.
Rất vui vẻ đi xuống lầu một Người giúp việc ở số 1 Hoàng Uyển là chú Trương