Bây giờ cô muốn ra ngoài với Kiều Minh Húc, cho dù chỉ là một người vợ trên danh nghĩa của anh, thì cũng không thể ăn mặc giống như một người làm được, sẽ làm mất thể diện của anh.
Nên mặc gì thì tốt đây?
Cô nhìn toàn bộ quần áo trong phòng, cảm thấy có hơi khó để lựa chọn.
Bởi vì muốn đi dạo siêu thị, nên cô cũng không thể nào ăn mặc nghiêm trang như đi làm được.
Ngay lúc còn đang đắn đo khổ sở, Kiều Minh Húc tiến vào.
Anh không mặc âu phục cùng áo sơ mi như bình thường, mà là một bộ quần áo màu xám trắng thường ngày, khiến anh trông cực kỳ có tinh thần, lại đẹp trai đầy sức sống.
Giảm bớt vài phần xa cách của tổng tài bá đạo, có chút cảm giác giống người bình thường hơn.
“Còn chưa chọn quần áo xong à?”
Kiều Minh Húc thấy vẻ mặt đắn đo của cô đang xem xét quần áo, bèn hỏi.
“Ừ, không biết nên mặc gì thì tốt, sợ làm mất thể diện của anh, anh giúp tôi chọn đi.
”
Mạch Tiểu Miên ném vấn đề khó khăn này cho Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc nhìn xung quanh một lúc, lất màu trắng thường ngày đưa cho cô, nói: một bộ quần áo màu trắng thường ngày.
”
quần áo iống tôi đi, mặc Nhìn thấy anh lựa quần áo thường ngày, Mạch Tiểu Miên vô cùng cao hứng.
Nếu Kiều Minh Húc mặc những loại trang phục sang trọng, cô mặc quần áo thường sẽ tỏ ra tùy tiện.
Nhưng bản thân anh cũng mặc quần áo thường ngày, vậy thì cô cũng mặt, không có vấn đề gì cả.
Mạch Tiểu Miên vào phòng thay quần áo xong đi ra, sau đó nhìn Kiều Minh Húc cười nói: “Quân áo của hai chúng ta trông giống trang phục