Converter: TieuvuviviEditor: ChauuyvuBạch Việt bảo Bội Kỳ đi đến phía trước: “Bá mẫu, đến lượt ngài chọn.”Chỉ còn lại hai con vịt, Giản phu nhân có chút thấp thỏm, nhưng vẫn quan sát một chút rồi chọn một con.
Còn dư lại một con, dù muốn hay không thì Giản lão gia cũng không có lựa chọn nào khác.Giản phu nhân nóng lòng lật tấm thẻ bài ở trên con vịt lên, sau đó thì mỉm cười.Trên đó có một dòng chữ nhỏ, đó là ‘trẻ trung xinh đẹp’.Nữ nhân ở thời đại này thường sinh con sớm, Giản phu nhân hiện tại chưa đến bốn mươi, vẫn giữ được vẻ đẹp mặn mà, nhưng luận về tuổi tác, sao lại không muốn bản thân mình mãi trẻ đẹp chứ.Bạch Việt cười nói: “Bá mẫu, nguyện vọng đã thành rồi ạ!”Giản lão gia tử hôm nay cũng thật sự rất muốn được nguyện vọng đạt thành, vì thế lập tức lật tấm thẻ bài mình đã chọn lên.Trên thẻ bài viết, khỏe mạnh trường thọ.Đối với lão nhân gia người không thiếu cơm ăn áo mặc, nhi tử song toàn con cháu đầy đàn, còn gì tốt hơn so với khỏe mạnh trường thọ phải không nào?Những nếp nhăn trên mặt của Giản lão gia tử gần như biến mắt vì nụ cười: “Ai nha nha, cái này cũng quá……”“Gia gia, nguyện vọng đã thành ạ.” Bạch Việt cười tủm tỉm: “Bá phụ, ngài nhìn xem đi.”Giản lão gia lật thẻ bài trên con vịt của ông lên, trên đó viết, cả nhà hòa thuận.Hiện giờ Giản gia do Giản lão gia làm chủ, cả nhà có già có trẻ, ông là người có quyền lợi lớn nhất và cũng có trách nhiệm nặng nhất, mỗi ngày đều phải cẩn trọng, cũng chính là mong muốn cả nhà già trẻ khỏe mạnh, hòa thuận và hạnh phúc.“Tốt, tốt, tốt.” Giản lão gia hận không thể đem con vịt tuyết này vào trong ngực.“Bá phụ nguyện vọng thành.” Bạch Việt nói lời ngọt ngào nhất: “Giản phủ nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, ngày càng hưng thịnh.”Nếu nói những lời chúc phúc trên những con vịt tuyết này chỉ là những chuyện bình thường, nhưng có thể nhìn thấy tâm ý của mọi người mà diễn tả bằng những lời chúc phúc cát tường, liền mong muốn sáng tỏ, trong lúc nhất thời toàn bộ mảnh sân của Hà Hương cư đều hoà thuận vui vẻ, tràn ngập tiếng cười.Sau khi nói chuyện thêm hồi lâu, người phía Giản lão gia tử đều đã vui vẻ rời đi hết, khi Bạch Việt đang muốn đóng cửa, chỉ thấy Giản Vũ đứng ở cửa với thần sắc phức tạp.“Giản…… Mạc Dịch, sao ngươi lại tới đây?” Trong tay Bạch Việt vẫn còn cầm bạc, đúng vậy, là hai mươi lượng bạc được bọc trong một túi vải đỏ.Những người trong Giản phủ làm việc chính là sảng khoái như vậy, cứ thẳng thắn ở hiện trường mà khen thưởng trao giải đưa bạc.
Nếu không phải vì không thể phá vỡ quy củ nhiều năm như vậy, Giản lão gia tử còn muốn đưa thêm một hồng bao thật lớn cho nàng.Giản Vũ từ bên ngoài tiến vào, vừa rồi hắn lại bị ăn mắng một trận.Ở giữa sân của Tử Phong hiên, con quái vật tuyết vô cùng to lớn cứ đứng lẳng lặng ở đó, thiếu chút nữa hù dọa cho Giản lão gia tử sợ tới mức lên cơn đau tim.Giản Vũ nhìn mặt đất toàn vịt là vịt, nghĩ vừa rồi gia gia cùng với cha mẹ cười đến mức chỉ toàn là răng không thấy mắt, với tư cách là trưởng tử trưởng tôn được coi trọng nhất ở Giản gia, hắn tự cảm thấy trong lòng chua chát.Giản Vũ nói: “Nàng thật biết cách lấy lòng người khác.”Bạch Việt không chút đỏ mặt: “Gia gia, bá phụ bá mẫu rất tốt với ta, đương nhiên ta phải lấy lòng tạo niềm vui cho họ.”“Quả nhiên, nàng cũng coi như là còn có lương tâm.” Giản Vũ nói: “Bất quá ta có chút hiếu kỳ, nàng sao có thể bảo đảm họ có thể chọn trúng thẻ bài mà mình muốn chứ?”Vịt tuyết nhiều thế này nhất thời mới lạ chút thôi, điêu mà làm Giản lão gia tử bọn họ vui vẻ như thế, đó là nguyện vọng đã thành.Tuy rằng cái này thoạt nhìn giống như là ý trời, nhưng Giản Vũ thấy dáng vẻ đó của Bạch Việt, rõ ràng chắc chắn là do nàng.Bạch Việt quả nhiên nói: “Ta tuy rằng không thể bảo đảm, nhưng đa phần là khẳng định chắc chắn.”Suy nghĩ đầu tiên của Giản Vũ đó là: “Nàng đã làm gì?”Bạch Việt thần bí nhỏ giọng nói: “Kỳ thật ba con vịt kia, thoạt nhìn thì thấy giống nhau, nhưng nhìn kỹ thì không giống lắm đâu.”Giản Vũ vừa rồi tuy rằng không vào trong, nhưng có đứng ở bên ngoài nhìn, nhưng sau khi nhìn thoáng qua, xác thật