Converter: TieuvuviviEditor: Chauuyvu“Yên tâm.” Bạch Việt nhẹ nhàng nói, “Nghĩ kỹ trước, cẩn thận nói cho ta biết tình huống chi tiết ngày đó.”Vương Khản sắc mặt chua xót, thậm chí bắt đầu hối hận hôm nay tới đây, từ khi bước vào cánh cửa này, hắn ta đã nói đi nói lại những điều nhỏ nhặt mà hắn ta đã nhìn thấy ngày hôm đó đến bảy tám lần, nói đến nỗi hắn ta muốn nôn ra.“Thảo dân đã nói với đại nhân rất nhiều lần .” Vương Khản bất đắc dĩ nói lại lần nữa.Thật ra quá trình này rất đơn giản, Vương Khản chỉ nhìn thấy trong rừng phía xa có một bóng người lướt nhanh qua, hơn nữa bởi vì hắn ta ở trong trạng thái say khướt, tầm nhìn trong rừng không tốt cho nên khi hồi tưởng lại, mọi thứ đều không chắc chắn được.Sau khi nghe Vương Khản nói lại, Bạch Việt nói: "Được rồi, ta hiểu rồi."“Hỏi xong rồi?” Giản Vũ ngạc nhiên nói, hắn còn tưởng rằng Bạch Việt sẽ hỏi vấn đề gì rất đặc biệt, không ngờ được chỉ nghe xong một lần thì liền không có vấn đề gì cả.Bạch Việt gật đầu, "Hôm nay trời đã khuya, ta nghĩ Vương tiểu ca cũng rất mệt mỏi, không bằng cứ đi nghỉ ngơi trước, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại nói tiếp."Căn phòng này ấm áp hơn nhiều so với phòng của Bạch Việt, nhưng Vương Khản có lẽ là quá khẩn trương, trên trán vẫn còn đổ mồ hôi, nghe Bạch Việt nói không sao, vội vàng đứng dậy, "Vậy thảo dân trở về trước đây."“Tiểu ca đêm nay cứ ở lại nơi này đi, trời tối, chạy qua chạy lại không an toàn.”Bạch Việt nói, "Nếu người trong nhà không an tâm, chúng ta sẽ phái người đi thông báo một tiếng."Vẻ mặt của Vương Khản hơi thay đổi, sau đó hắn ta nhanh chóng điều chỉnh, "Không, không cần, thảo dân sống một mình, trong nhà cũng không có người khác."Bạch Việt không khỏi có chút đồng tình với hắn ta.
Theo tuổi tác của hắn ta, bình thường phụ mẫu hẳn là phải còn.
Con người ở thời đại này kết hôn sinh con sớm, lẽ ra phải có thê có nhi, nhưng hắn ta chỉ có một mình, cũng không biết đã trải qua những gì.Giản Vũ vốn không có ý định giữ hắn ta lại, nhưng thấy Bạch an bài như vậy là có đạo lý, hắn không nói gì cả, chỉ bảo hạ nhân đi chuẩn bị.Ở bên ngoài, hắn vẫn cho Bạch Việt chút thể diện, dù sao Bạch Việt cũng là vị hôn thê của hắn, hai người bọn họ ầm ĩ, đóng cửa lại thì gọi là tình thú, nếu như có người ở bên ngoài nhìn vào, đó chính là chê cười.Vương Khản đi nghỉ ngơi, mọi người đều rời đi.
Ra khỏi cổng viện, Giản Vũ hỏi: “Sao hỏi ít vậy?”“Hỏi cũng vô dụng.” Bạch Việt lắc đầu, sắc mặt nặng nề “Ta hỏi không được.”Lương Mông đột nhiên khẩn trương: “Là hắn nói dối?”“Không phải.” Bạch Việt nói, “Bởi vì hôm đó hắn say rượu, rượu có thể làm người ta mất trí nhớ, cho nên miêu tả của hắn lẫn lộn rất nhiều từ ngữ không chắc chắn, có lẽ, có khả năng, như thế này.
..
hơn nữa khi cứ một mực truy vấn, hắn sẽ lật ngược mô tả trước đó và đi theo hướng suy đoán của chúng ta.""Tình huống này là bình thường." Giản Vũ nói, "Cho dù đó là hung thủ hay nhân chứng mục kích, bá tánh bình thường luôn sợ hãi quan phủ, cho dù tính tình có ôn nhu như thế nào, bản thân nàng đứng ở đó chính là một loại uy hiếp, đối phương tự nhiên sẽ muốn lấy lòng nàng, làm theo lời nàng."Bạch Việt hài lòng gật đầu, "Đúng là như những gì ngài nói, vì vậy những gì hắn nói bây giờ không chính xác, hỏi lại thì hắn sẽ càng khẩn trương hơn, tốn công vô ích."Bạch Việt và Giản Vũ đều nói như vậy, nhưng Lương Mông lại lo lắng, "Vậy bây giờ nên làm gì đây, mặc dù hắn không nhìn thấy rõ ràng, nhưng dù sao hắn cũng là người duy nhất nhìn thấy.""Để cho hắn nghỉ ngơi đi." Bạch Việt nói, "Ngày mai ta sẽ tìm hắn tâm sự, nếu thật sự không nhớ rõ, ta có thể thử thôi miên hắn.
"Lương Mông sửng sốt, "Bạch tiểu thư, ngài còn đi thôi miên người sao?"Bạch Việt càng thêm đắc ý nói: "Đương nhiên, ta là người đa tài đa nghệ."Giản Vũ trở nên nghiêm túc, "Làm sao nàng biết thôi miên, đó chính là tà thuật.
Cái đó có vẻ lợi hại nhưng thật sự là tổn thương người khác, không được dùng."Giản Vũ nghĩ một lúc và nói thêm "Về sau cũng không cho dùng."Không nghĩ tới Giản Vũ nghiêm túc lên sẽ trông rất đáng