Converter: TieuvuviviEditor: ChauuyvuGiản Vũ đi ra ngoài, Bạch Việt cũng có chút bất an, đi quanh phòng hai vòng, "Bội Kỳ ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, một lát ta sẽ ngủ."Bội Kỳ nghe lời liền muốn đi ngủ, trước khi đi lại nhớ tới: “Tiểu thư, thiếu gia nói nhiều ngày tới muốn nô tỳ bồi ngài, hay là, nô tỳ ở lại trong phòng này ngủ dưới đất cũng được…”Bạch Việt vươn tay đuổi nàng đi, "Ngủ trên đất sao được, ngươi cứ trở về ngủ cho ngon đi.
Chỉ cách một bức từng, nếu ta cần gì sẽ kêu ngươi."Mặc dù Bội Kỳ có chút do dự, nhưng Bạch Việt không bao giờ thích người ta dính chặt quá, hơn nữa sợ là cũng không muốn để nàng ngủ dưới đất, cho nên nàng chỉ có thể lưu luyến mà rời đi.Sau khi đóng cửa lại, Bạch Việt cởi xiêm y dựa vào trên giường, sau đó lật xem hồ sơ đã xem không biết bao nhiêu lần, nhưng sau khi xem xong, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.Vụ án giết người hàng loạt, một hung thủ giết người, có nhiều người bị hại, vụ án kiểu này Bạch Việt đã thấy qua không ít, thủ pháp giết người giống nhau hoặc tương tự đương nhiên chính là căn cứ của vụ án, tuy nhiên, giữa các nạn nhân nhất định có mối liên hệ nào đó.Khi hung thủ lựa chọn nạn nhân, hắn thường có sở thích cá nhân, mà loại sở thích này nhất định là có quy luật.
Cho dù là ngẫu nhiên giết người, nhưng kỳ thực cũng không phải là ngẫu nhiên, nếu nhìn sâu hơn, nhất định phải có thứ gì đó tương tự, thứ gì đó có thể kích động thần kinh của hung thủ.Hai mươi mốt năm, tám nạn nhân, có nam có nữ, có già có trẻ, đâu là sở thích của hung thủ? Điểm chung của tám nạn nhân này là gì?Ngay cả khi chỉ có hai nạn nhân, cũng có thể tổng kết được một chút.
Đáng tiếc hiện tại Bạch Việt chỉ mới nhìn thấy một người, hơn nữa còn chưa tỉnh lại, thật sự có chút khó xử.Đang ngồi nghiên cứu, đột nhiên bên ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng gõ nhẹ, hình như có người ở ngoài gõ cửa.Cửa sổ? Bạch Việt sửng sốt, ai sẽ gõ cửa sổ phòng nàng.Ban đêm mà có loại chuyện này thật sự cũng khá đáng sợ, nhưng Bạch Việt vẫn luôn là một người gan lớn, cũng không cảm thấy ở sơn trang sẽ có điều gì nguy hiểm, vì vậy nàng liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thấp giọng hỏi, "Ai đó?"Bên ngoài có giọng nam nhân lên tiếng, "Là ta."Bạch Việt cẩn thận phân biệt, nhưng căn bản không phân biệt được giọng nói là của ai.
Trên thực tế, khi ở thời đại này nàng cũng không quen biết bao nhiêu người, nam nhân càng ít đến đáng thương, một tay cũng có thể đếm hết, càng miễn bàn có chuyện có người khuya khoắt lén lút mà tới.Người ở ngoài cửa sổ chờ một hồi cũng không thấy Bạch Việt mở cửa, có chút không kiên nhẫn, sau khi hừ nhẹ một tiếng, Bạch Việt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.Một vật, không biết là vật gì, bởi vì quá nhanh, Bạch Việt nhìn không rõ, vật kia từ bên ngoài dội vào, sắc bén như đao, nhẹ nhàng phụt một tiếng, cắt giấy dán cửa sổ thành một lỗ, sượt qua chóp mũi của Bạch Việt bay vào trong phòng, c ắm vào kệ gỗ bên cạnh.Bạch Việt sợ ngây người, hít sâu một hơi, nhất thời quên thở ra.Sau khi thứ đó được c ắm vào kệ gỗ, nàng có thể nhìn rõ ràng đó không phải là một con đao hay một mũi tên, mà là một mảnh giấy.Một mảnh giấy không lớn hơn nửa lòng bàn tay cắt xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, bay qua cắm sâu vào kệ gỗ.
Điều này thật vô lý, đây có phải là điều mà con người có thể làm được sao?Bạch Việt giật mình, không nhìn tờ giấy trên khung gỗ, lập tức mở cửa sổ ra.Một trận gió lạnh thổi qua, Bạch Việt rụt rụt cổ, bên ngoài không có người.Nàng vội vàng quay trở lại khung gỗ và rút tờ giấy bạc ra.Trên tờ giấy viết một vài chữ đơn giản."Lặng lẽ đến bên hồ."Bên hồ? Bạch Việt nghĩ nghĩ, trong Nhạn Minh sơn trang chỉ có một cái hồ Nhạn Minh, ở phía trước cách đó không xa, cái hồ được viết bên trên tờ giấy chắc là chỗ này.Nhưng chuyện này không rõ ràng, không đầu không đuôi, Bạch Việt lẩm bẩm một lúc.Người này có thể phóng một tờ giấy qua cửa sổ như một con đao, rõ ràng võ công của hắn ta cao đến mức ngay cả tất cả những người trong Nhạn Minh sơn trang cũng không thể đánh lại, loại người này đáng sợ,