Lương Mông sững sờ hỏi: "Thiếu gia, ngài định làm gì?"Giản Vũ nói: "Mặc dù Bạch Việt không biết võ công, nhưng ta có thể sử dụng nội lực của mình để làm ấm cơ thể nàng ấy và lưu thông máu, hiệu quả hẳn là như nhau."Dường như không có gì lạ, mọi người nghe xong đều gật đầu, Lý đại phu thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt thần sắc hơi kỳ quái.Lý đại phu do dự một chút rồi nói: "Giản đại nhân thay người bệnh ủ ấm, cũng là có thể, nhưng là muốn...!hai người phải gần sát nhau, chỉ nắm tay thôi cũng vô dụng.
Trước sau, chân tay, mỗi nơi đều phải làm ấm."Thực ra Giản Vũ cũng có chút không tự nhiên, nhưng vẫn cố nhịn, cố gắng làm ra bộ dáng trấn định.“Ta biết.” Giản Vũ nói: “Ta biết phải làm thế nào.”Tuy rằng vẫn luôn không thích, nhưng công tư rõ ràng, hắn không thể để cho Bạch Việt chết, huống chi lần này hắn luôn cảm thấy mình có trách nhiệm, có thể cứu hay không, nếu như Bạch Việt không qua nổi, hoặc là bị bệnh gì đó, hắn nhất định sẽ áy náy cả đời.Thiếu gia thế nhưng phải làm ấm giường cho Bạch Việt, Lương Mông cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: "Thiếu gia, như vậy không ổn.
Chờ Bạch tiểu thư tỉnh lại ta sẽ giải thích thế nào đây? Sau khi trở về, phải giải thích với phu nhân thế nào?”Giản Vũ vì sao không biết là không ổn? Nhưng hiện tại không có cách nào khác, nếu như Bạch Việt tung tăng nhảy nhót đi ra ngoài, trở về lại một thân thương tật, hắn khẳng định sẽ bị lão gia tử lột da.Giản Vũ trấn định lại, “Mặc dù không ổn, nhưng cứu người mới là quan trọng, mạng sống không còn thì làm sao giải thích đây?”Những lời này rất đúng tình hợp lý và chính trực.Ngữ khí dịu đi, Giản Vũ lại nói: “Hơn nữa, nàng ấy là vị hôn thê của ta, sau này cũng sẽ thành hôn.
Danh tiết nữ tử quan trọng, nếu như nam nhân khác đương nhiên là không thể, nhưng là hôn phu hôn thê, không thể câu nệ lễ tiết mà không màng tính mạng.”Việc này người khác đều biết, chỉ có Lý đại phu không biết, nghe những lời của Giản Vũ, ông ta lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, "Hóa ra hai người là hôn phu hôn thê, vậy thì không ngại.
Tình hình của Bạch tiểu thư không tốt, Giản đại nhân đừng chần chừ nữa, càng sớm càng tốt."Nói xong, Lý đại phu đảo khách thành chủ, đuổi những người khác ra ngoài.“Đều đi ra ngoài đi.” Giản Vũ đứng dậy đi tới cửa, nhìn mọi người đi ra ngoài, tự mình khóa cửa lại.Bạch Việt yên lặng không một tiếng động nằm ở trên giường, hai gò má lộ ra ngoài chăn trắng như tuyết, môi thậm chí còn tái xanh, không cần phải nói, thân thể dưới chăn cũng giống như vậy, không chỉ có lạnh, mà là cứng đờ.“Vẫn luôn ríu rít, một miệng phun ra ý nghĩ xấu xa, thật sự hiếm khi yên lặng như vậy.” Giản Vũ đứng bên giường ghét bỏ nhìn Bạch Việt, sau đó giơ tay cởi nút thắt áo của mình.Bạch Việt ở trong chăn chỉ mặc một trung y màu trắng, đại phu nói không cần mặc nhiều, bởi vì lửa trong phòng rất ấm, chăn cũng rất ấm, nếu mặc nhiều sẽ hư nhiệt.Một chiếc áo khoác rơi trên mặt đất, Giản Vũ nghĩ nghĩ, lại cởi một chiếc khác ra, chỉ để lại một kiện trung y, sau đó vén chăn lên giường.Bạch Việt giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, cơ thể của cô nương trẻ tuổi vốn nên mềm mại và ấm áp, nhưng khi Giản Vũ ôm nàng, lại giống như ôm một tảng băng.Không có nửa điểm tâm tư kiều diểm mặc dù Giản Vũ nhìn quá nhiều cuộc sinh tử nên tâm cũng lạnh đi, nhưng đối với một cô nương một thân một mình, tâm vẫn trở nên mềm nhũn.Vô luận sau lưng nàng có bao nhiêu khúc mắc chưa được giải quyết, đó đều là đời trước, thậm chí là chuyện của những người thế hệ trước, Bạch Việt ngày thường hay đùa vui, nhưng dù sao nàng cũng là một cô nương trẻ tuổi, cô đơn một mình đi ăn nhờ ở đậu, trên mặt lại thường có nụ cười vui vẻ, có đôi khi là để che giấu nỗi cơ khổ trong lòng.Giản Vũ ngồi dựa ra sau, nâng Bạch Việt, để dựa vào trong lòng ngực hắn.Cảm giác ôm một khối băng không tốt lắm, cho dù Giản Vũ đã chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi kích động, nhưng cũng không có đẩy người ra, mà là hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra.Bạch Việt mặc dù trong đám cô nương có dáng người cao gầy, nhưng so với Giản Vũ cũng