Bạch Việt đại khái cảm thấy thân thể mặc dù đã ấm lên, nhưng đầu óc vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nằm xuống không thể đứng dậy, cho nên chỉ hơi hơi cử động cổ, quay đầu lại nhìn Giản Vũ.Giản Vũ kéo thắt lưng từ trên bình phong xuống, cúi đầu nhìn nàng, "Không cần lo lắng, ta đã nói, ta sẽ cưới nàng."Đây không phải trọng điểm, Bạch Việt không nhớ rõ vừa rồi chuyện gì xảy ra, nhưng dựa vào tình hình hiện tại mà suy đoán, mặc dù Giản Vũ vừa từ giường nàng xuống, nhưng chỉ là sưởi ấm cho nàng, không có gì khác.Con người thời đại này đều bảo thủ, nam nữ đại phòng, buổi tối Giản Vũ đi ngủ mặc nhiều xiêm y còn nhiều hơn so với nàng mặc đi ra ngoài, huống chi là cùng nàng giao du vài ngày, Bạch Việt tin tưởng ánh mắt của chính mịnh, có phải là một bụng có ý xấu hay không thì chưa biết, tuyệt đối là chính nhân quân tử.Tuy nhiên, vẫn rất kỳ quái.Bạch Việt khó khăn vươn tay từ trong chăn, ngoắc ngón tay.Giản Vũ cảm thấy hơi bất an, nói chung, cô nương gia đụng phải tình huống như vậy, hẳn là thẹn hoặc là giận, đương nhiên dưới tình huống lưỡng tình tương duyệt cũng sẽ thẹn thùng một chút.Nhưng Bạch Việt hiển nhiên đều không có, nàng muốn làm gì?Sẽ không phải giả vờ trấn định, lừa mình tới gần, rồi cho mình một bạt tay đó chứ.Nhưng Giản Vũ không muốn tỏ ra yếu thế, vì vậy hắn từ từ tiến lại gần.Hắn đã chuẩn bị sẵn một chút tâm lý, khi cô nương giả tỉnh lại phát hiện mình bị một nam nhân ôm, còn nằm trên giường, bị tát cũng là chuyện bình thường.Một nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được.Bạch Việt không có đánh hắn, mà là nhẹ giọng hỏi: "Ngài đối với ta đã làm chuyện có lỗi gì sao?"Giản Vũ trong lòng thắt lại, lập tức làm ra vẻ lãnh đạm, "Suy nghĩ không đâu, cho rằng bản thân mình có mị lực như vậy?"Bạch Việt chậm rãi lắc đầu, "Ta không phải nói cái này.""Hả?" Giản Vũ nhất thời khó hiểu.Bạch Việt nhìn đôi mắt to của Giản Vũ, cố gắng nhìn ra điều gì đó trên mặt hắn, "Ta đã nói không hết, là chuyện liên quan đến việc ta rơi xuống nước."Trong mắt Giản Vũ có một tia chột dạ không thể che giấu ."Quả nhiên là có." Bạch Việt nghi hoặc hỏi: "Là chuyện gì? Ta cản trở ngài sao? Ngài muốn diệt trừ ta?"Giản Vũ đột nhiên nóng nảy, "Nàng nói nhảm cái gì?"“Ta cũng cảm thấy không phải.” Bạch Việt cẩn thận suy nghĩ một chút, "Nếu như ngài muốn thoát khỏi ta, có rất nhiều biện pháp, hơn nữa không cần phải vất vả cứu ta như vậy."Giản Vũ quả quyết nói: "Ta đã nói qua vô số lần, nàng là vị hôn thê của ta, chờ nàng hết ba năm hiếu kỳ, chúng ta sẽ thành thân, đối với chuyện bất lợi với nàng ta sẽ không làm, nếu như nàng có nguy hiểm, ta sẽ tận lực để cứu nàng."Nghe nói giống như đó là sự thật, nhưng khuôn mặt của Bạch Việt viết rõ chữ không tin.Giản Vũ và Bạch Việt nhìn nhau một lúc, cuối cùng đầu hàng.“Quên đi, chuyện này cuối cùng cũng không giấu được nàng, sẽ có lúc nói cho nàng biết.” Giản Vũ thở dài, kéo một chiếc ghế đẩu thấp bên cạnh, ngồi xuống sát mép giường.Bạch Việt dùng ánh mắt khích lệ nhìn hắn, thẳng thắn khoan dung.“Ta có chút áy náy, bởi vì ta trước là muốn lợi dụng nàng.” Giản Vũ mở miệng rất dễ dàng, cho dù Bạch Việt có trở về cáo trạng, hắn đều nói ra hết thảy.“Như vậy?” Bạch Việt cũng không có quá tức giận.“Chính là như vậy.” Giản Vũ nói: “Nhưng cho dù là có kế hoạch trước, cũng có người âm thầm bảo vệ nàng, sẽ không thật sự để cho nàng một mình rơi vào cạm bẫy, sau này hung thủ xuất hiện, ta còn sợ rằng sẽ có nguy hiểm, vì vậy ta đã hủy bỏ, vì vậy ngày ấy mặc một thân áo đỏ đi tới, ta mới có phản ứng như vậy."Bạch Việt đột nhiên hiểu ra, cuối cùng cũng nói cho thông, "Quả nhiên, chiếc áo đỏ đó vẫn là của ta, không phải của nữ nhân nào khác.""Đương nhiên không phải." Giản Vũ tức giận nói: "Nếu như có, ta tuyệt đối sẽ không lén lút mà không dám nhận."Bạch Việt tán thưởng, "Đại nhân thẳng thắn.""Nhưng nàng đến bên hồ nước làm gì? " Giản Vũ khó hiểu, "Đã muộn như vậy, đừng nói là đi tản bộ."Bạch Việt lắc đầu kể lại chuyện đêm nay.Giản Vũ cả kinh, "Là cao thủ ban ngày gặp đó sao?""Ta cũng không biết, nhưng ta cảm thấy cao thủ