Editor: Song Ngư
Đây là căn phòng gạch chỉ rộng khoảng 50m2, cả phòng đầy nhu yếu phẩm bừa bộn , trên sàn nhà đã thành màu đen có một người phụ nữ đang nằm với đôi mắt trợn ngược lên, giống như không cam lòng trừng mắt nhìn một góc nào đó trên trần nhà để lên án sự thật bản thân mình đã chết.
Tô Nhiên Nhiên từ từ ngồi xổm xuống lấy dụng cụ ra, người phụ nữ nằm trên đất cực kỳ gầy, gần như có thể gọi là da bọc xương, gương mặt thì lõm sâu còn làn xa trắng đến mức gần như trong suốt, mạch máu màu đen như con giun xấu xí bò quanh tứ chi.
Tô Nhiên Nhiên gật đầu, nói: “Nguyên nhân chết là do nghẹt thở, trên cổ có dấu vết hằn sâu của dây thừng, chỗ xương bả vai phát hiện có vết bầm tím, phán đoán có lẽ là bị hung thủ siết chặt cổ từ phía sau lưng cho đến chết. Máu cả người của nạn nhân gần như bị rút cạn hết, □□ bị quấn chặt băng dán, cháu đã mở băng dán ra kiểm tra thì không thấy có dấu vết bị xâm hại. Còn nữa, trên cánh tay của nạn nhân phát hiện có rất nhiều lỗ kim cũ.”
Lục Á Minh nhăn mày, nói: “Nếu nói như vậy thì nạn nhân chắc chắn là người nghiện ma tuý.”
Tô Nhiên Nhiên nói: “Cụ thể có phải là nghiện ma túy hay không thì còn phải chờ kiểm tra đo lường máu còn dư lại trong cơ thể nạn nhân mới có thể phán đoán được, nhưng từ thủ pháp gây án và phương thức xử lý thi thể mà nói thì đích thật giống hệt vụ án giết người 317 kia. Chỉ có điều khác biệt duy nhất đó chính là ngón tay trên hai bàn tay của nạn nhân đều bị chặt đứt, chúng ta có thể lục soát xung quanh đây xem có thể tìm thấy ngón tay bị giục đi hay không.”
Biểu cảm của Lục Á Minh nghiêm túc, theo như lời Tô Nhiên Nhiên nói thì vụ án giết người 317 là vụ án tàn ác xảy ra ở khu vực trực thuộc cách đây 1 tuần, nạn nhân cũng là nữ, 28 tuổi, không nghề nghiệp, có tiền sử 5 năm nghiện ma tuý, nguyên nhân và tình trạng chết y hệt như nạn nhân trước mắt này. Nói cách khác, vụ án này rất có thể liên quan đến vụ án giết người liên hoàn. Thông thường vụ án này ảnh hương tàn độc, hơn nữa cực kỳ khó giải quyết, làm ông cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Tô Nhiên Nhiên lấy xong bằng chứng ở hiện trường phòng khách, thì ngẩng đầu lên hỏi: “Là ai báo cảnh sát vậy?”
Lục Á Minh hồi thần, thở dài nói: “Là đứa con gái 9 tuổi của nạn nhân, lúc xảy ra án mạng thì con bé trốn trong tủ quần áo, núp suốt mấy tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi đói sắp ngất rồi mới dám đi ra, sau đó thì gọi điện thoại cho một đồng nghiệp của chúng ta.”
Tô Nhiên Nhiên giật mình, sinh ra vài phần thương tiếc đối với cô bé mà mình chưa từng gặp mặt, lại hỏi: “Vì vậy người đồng nghiệp kia là người đầu tiên nhìn thấy hiện trường sao?”
Lục Á Minh gật đầu rồi dẫn Tô Nhiên Nhiên vào phòng ngủ.
Liếc mắt một cái là có thể thấy được trong phòng ngủ có một cô bé ngũ quan thanh tú, mặc quần áo to rộng ngồi ngơ ngác, bởi vì thiếu dinh dưỡng nên thân hình nhỏ hơn so với những bạn cùng trang lứa. Nhưng biểu cảm của con bé lại thành thục không giống như lứa tuổi của nó, giờ phút này cô bé đang ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, trong ánh mắt trống rỗng. Mà bên cạnh nó là một người đàn ông cao lớn cường tráng, khoảng chừng 30 tuổi, mặc đồng phục cảnh sát, đứng đối diện không ngừng an ủi con bé.
Lục Á Minh giới thiệu với Tô Nhiên Nhiên: “Phương Khải là bạn học ở trường cảnh sát với chú, sau lại trở thành cảnh sát đặc nhiệm chống ma tuý, còn làm đặc cần nằm vùng hai năm, năm nay mới vừa về đơn vị.”
Tô Nhiên Nhiên hiểu được cảnh sát chống ma tuý gần như ngày ngày phải giao tiếp với sinh tử, nên đối với những người này vẫn đặc biệt khâm phục, ánh mắt nhìn Phương Khải cũng có thêm vài phần tôn kính, cô vươn tay cầm tay anh ta và nói: “Tôi là người của đội pháp y, Tô Nhiên Nhiên, tôi muốn biết thêm về hiện trường vụ án.”
Ánh mắt của Phương Khải bình tĩnh, tươi cười ôn hoà, anh ta nhìn cô bé bên cạnh, do dự một lát rồi nói: “Chúng ta qua bên kia nói đi.”
Nhưng anh ta vừa mới muốn bước chân thì cô bé lại đột nhiên ngẩng đầu, nắm chặt ống quần của anh ta, trên mặt lộ ra biểu cảm hoảng sợ, hình như rất sợ anh ta sẽ rời đi. Trong lòng Phương Khải xót xa, ngồi xổm đối diện nói với cô bé: “Tiểu Nghi ngoan nha, chú đi nói vài câu với cánh sát, sau đó lập tức trở về liền.”
Cô bé gọi là Tiểu Nghi vẫn nắm chặt ống quần của anh ta, đôi môi tái nhợt không ngừng phát run, mở to mắt liều mạng lắc đầu, Tô Nhiên Nhiên cuối cùng cũng phát hiện được có thứ không đúng, cô tới gần Phương Khải, nói với giọng cực nhỏ: “Con bé……..Không thể nói chuyện sao?”
Phương Khải thở dài, cũng nhẹ giọng trả lời” “Từ sau khi mẹ con bé mất thì nó cứ như vậy, có thể do bị kích thích quá lớn nên đã tạo thành chướng ngại tâm lý cho nó.”
Tô Nhiên Nhiên càng thêm thông cảm với cô bé này, vì thế ngồi xổm xuống bên người nó, dịu dàng sờ lên mái tóc của nó, nhẹ giọng nói: “Dì và chú nói mấy câu thôi, chúng ta chỉ ở bên kia, bảo đảm chú sẽ ở chỗ cháu có thể nhìn thấy, có được không?”
Tiểu Nghi co cổ lại, sợ hãi nhích lại gần người Phương Khác, ánh mắt bất lực đảo qua vài người, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ôm đầu gối ngồi lại trên giường nhưng ánh mắt lại vẫn chặt chẽ dán lên người Phương Khải, giống như sợ chỉ cần nháy mắt thì anh ta sẽ biến mất không thấy được nữa.
Mọi người đến chỗ gần cửa sổ, Phương Khải lấy ra điếu thuốc, nghĩ thế nào rồi lại bỏ lại, nói: “Tôi biết hai mẹ con họ đã 2 năm rồi, Tiểu Nghi là đứa trẻ cực kỳ hiểu chuyện, đáng tiếc mẹ nó……….Ài, mọi người hẳn cũng đã nhìn ra, cô ta bị chồng dụ dỗ hút ma tuý, tôi đã ép đi cai mấy lần nhưng lần nào cũng tái nghiện cả. Đi theo một người mẹ như vậy, cuộc sống của Tiểu Nghi quả thật rất khó khăn. Vì vậy, mấy năm nay có thể giúp được gì thì tôi sẽ giúp hai người, có thời gian cũng ghé lại đây xem. Mẹ nó quen biết nhiều người đàn anh đàn chị dân xã hội nên tôi lo sẽ xảy ra chuyện, vì vậy đặc biệt để Tiểu Nghi lưu lại số điện thoại của tôi, nói con bé nếu có chuyện gì thì nhớ tìm tôi, ai dè sáng nay tôi nhận điện thoại của nó, không nghe được nó nói gì cả mà chỉ có khóc thôi, thì biết chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, lúc chạy đến thì thấy cảnh này, ài………” Anh ta cúi đầu xoa mặt, cảm xúc cực kỳ xấu.
Tô Nhiên Nhiên quay đầu lại nhìn Tiểu Nghi ngồi không nhúc nhích chỗ kia, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, lại hỏi: “Tôi muốn biết, có phải từ sau khi chạy đến đây thì hiện tường vẫn luôn thế này không, không có sự thay đổi gì.”
Phương Khải gật đầu, nói: “Lúc tôi tiến vào nhìn thấy tình hình bên ngoài thì hoảng sợ, nhanh chóng đi tìm Tiểu Nghi, may là tôi tìm được con bé trong tủ quần áo ở phòng ngủ, nó gọi điện thoại xong thì cứ trốn trong đó, nhìn thấy tôi tới nó mới dám ra. Tôi biết việc bảo vệ giữ nguyên hiện trường là rất quan trọng nên cũng không động vào gì cả, lập tức gọi mọi người tới đây.”
Tô Nhiên Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nói cách khác thì hoàn cảnh hiện trường và vật chứng không bị phá huỷ, vì thế cô đến