Editor: Song Ngư
Em ấy có thể nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập trong tấm ván gỗ tối tăm nhỏ hẹp, trong không gian chật hẹp không ngừng quay lại, còn có tiếng tim đập thình thịch, thình thịch…….Tựa như tiếng trống đánh vậy.
Cánh cửa trước mặt rất mỏng, mỏng manh đến nỗi không đủ để cách âm, em ấy đột nhiên thật sự sợ hãi người bên ngoài sẽ nghe thấy, tiếng thở dốc kia có vẻ dần yếu đi, nhưng thanh âm ngoài cửa lại càng thêm rõ ràng hơn.
“Cầu xin anh! Đừng giết tôi! Tôi còn đứa con gái nữa, nó con nhỏ lắm…….”
“A…….Anh…….A…….”
Cuối cùng, sau tiếng khóc đau đớn tột cùng và tiếng kêu thảm thiết thì tất cả dường như im lặng lại. Em ấy cảm thấy trên mặt và tay của mình đều là nước mắt, nhưng vẫn gắt gao che miệng lại, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đã từng có người nói với em ấy rằng, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì cứ trốn vào trong cái tủ quần áo này, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho người đó. Đúng vậy, em ấy phải gọi điện thoại, người đó nhất định có thể cứu em ấy, nhưng điện thoại ở đâu chứ…….Điện thoại ở đâu……
Ngoài cửa vẫn là tiếng phập phập như cũ, em ấy cử động cơ thể, cửa tủ quần áo trước mặt bỗng nhiên kẽo kẹt mở ra một khe hở, bụi bậm cùng với ánh sáng nhàn nhạt xuyên vào trong…….Em ấy che miệng không ngừng run rẩy, sau khi xác định cánh cửa không phải bị bên ngoài kéo ra thì cuối cùng không nhịn được nữa mà khom lưng, từ từ thò người lên, run rẩy theo khe hở nhìn thoáng ra phía ngoài………
++
Đây là một ngày cuối tuần nhàn nhã thoải mái, ánh Mặt trời sáng chói cùng làn gió ấm áp, cực kỳ thích hợp để đi dạo, hẹn hò, và……..Ngủ.
Hôm nay cậu Tần lại dậy muộn, mà sau này người dậy muộn sẽ không có đồ ăn sáng.
Đây là Tô Lâm Đình với biểu cảm cực kỳ có lỗi nói cho anh nghe, lúc đó Tần Duyệt mới chui ra khỏi trong ổ chăn, đang thoải mái duỗi cái eo lười biếng, chuẩn bị giống như hai ngày trước đi đến phòng bếp làm bánh mì nguyên chất kẹp thêm phô mai, lại pha một ly cà phê, nhàn nhã thưởng thức bữa ăn sáng.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai cha con Tô gia cực kỳ có quy luật, bất luận là có nghỉ phép hay không thì 7 giờ sáng nhất định sẽ dậy, thường lúc anh dậy thì trong nhà đã không có một bóng người, điều này làm cho anh cảm thấy cực kỳ tự tại, quả thật rất sảng khoái, vì thế anh liền cảm thấy thời hạn 1 tháng hình như cũng không có gì quá đáng sợ.
Nhưng chỉ trôi qua hai ngày hạnh phúc thì phải đối mặt với tình huống bi thảm là đói lả người. Tô Lâm Đình thấy anh dụi đôi mắt vẫn còn buông ngủ cùng với biểu tình như sét đánh thì ông cười ha hả nói với anh: Chuyện này là do con gái nhà mình quyết định, con bé nói nếu ở nhà này thì phải phối hợp với quy tắc của con bé, nó không có nhiệm vụ phải để bữa sáng cho người ngủ đến giữa trưa mới chịu dậy như này.
Tần Duyệt đương nhiên không chịu, lập tức lao xuống giường đi tìm Tô Nhiên Nhiên nói cho ra lẽ.
Tô Nhiên Nhiên vừa mới chạy bộ sáng xong, đang ngồi dựa trên bàn tròn ở ban công mà đọc sách, trên mặt vẫn còn hơi hồng sau khi vận động, mặc chiếc áo thun trắng đơn giản sạch sẽ, cô cầm quyển sách ngồi dưới ánh nắng Mặt trời. Tần Duyệt đột nhiên cảm thấy nếu mà so sánh thì bản thân mình có vẻ rất suy đồi và vô dụng.
Vì thế trước tiên anh hùng hổ dạo một vòng phòng bếp, phát hiện quả nhiên không có bóng dáng của ổ bánh mì nào, vì thế anh khoanh tay đứng trước mặt cô, hung dữ nói: “Đồ ăn sáng của tôi đâu?”
Tô Nhiên Nhiên cũng không thèm ngẩng đầu lên, vừa lật trang sách vừa nói: “Nếu dậy trễ không kịp bữa sáng thì tự mình đi mà làm, chúng tôi cũng không phải người giúp việc nhà anh.”
Tần Duyệt nổi điên, đập lên mặt bàn cái bụp, cong lưng sát lại gần cô: “Bố tôi đã thanh toán không ít tiền sinh hoạt! Mà mấy người ngược đãi tôi thế đấy hả.”
Cuối cùng Tô Nhiên Nhiên cũng ngẩng đầu lên, nói: “Không sai, hơn nữa bác ấy còn nói rằng có cho anh tiền sinh hoạt hay không từ tôi mới là người quyết định.”
Tần Duyệt sắp bị tức chết rồi, trước đây đều là mình ỷ thế ức hiếp bắt nạt người khác, chứ nào có chuyện bị người khác chơi lại chứ. Bây giờ thì hay rồi, thế nhưng lại rơi vào tình huống ăn nhờ ở đậu, đến nông nỗi thấp thỏm ăn ké, vì thế anh xoè bàn tay ra trước mặt cô: “Đưa tiền đây! Tôi tự mình ra ngoài mua!”
Tô Nhiên Nhiên từ chối như chuyện đương nhiên: “Bác Tần đã nói rồi, không thể để anh cầm tiền ra ngoài, bằng không anh chắc chắn sẽ ra ngoài lộn xộn.”
Biểu cảm của cô vẫn tự nhiên, giọng điệu thì bình thường làm một bụng lửa của Tần Duyệt muốn phát mà phát không được, anh đột nhiên nở một nụ cười thật tươi, dùng giọng điệu cà lơ phất phơ nói: “Cô có tin không, Tần Duyệt tôi cho dù không có tiền cũng có thể đi ăn được………”
Tô Nhiên Nhiên cũng không trả lời mấy vấn đề mang tính giả thiết thiếu căn cứ như thế, vì thế cô chỉ cúi đầu đọc sách, lười phản ứng lại anh.
Khoé mắt cô nhìn thoáng qua người nọ vào nhà đổi một bộ quần áo rồi ra ngoài, sau gần 1 tiếng thì cô nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, nên đành phải buông sách ra mở cửa.
Tần Duyệt nghiêng người dựa vào bên khung cửa, quơ quơ hộp bánh kem nhỏ được đóng gói rất tinh xảo lên, sau đó vào cửa đặt trên bàn trong cô đọc sách kia, rồi nói: “Hương vị của bánh kem này không tệ, tôi mang về cho cô nếm thử nè. Sao, có phải rất hổ thẹn không, cảm thấy nên đối xử với tôi tốt hơn tí.”
Lúc này, Tô Nhiên Nhiên mới phát hiện hôm nay anh mặc cực kỳ chau chuốt, nhưng thật ra lại càng lộ ra bờ vai rộng cùng cái eo nhỏ, còn gương mặt kia càng có thêm vẻ yêu nghiệt. Cô liếc mắt nhìn hộp bánh kem không rẻ kia, sau đó quay lại nhìn Tần Duyệt, hỏi: “Anh đi bán thân đó à?”
Tần Duyệt đang ngồi cầm ly uống nước, nghe vậy thì suýt chút nữa phun ra, quay đầu trừng mắt chằm chằm nhìn cô, nói: “Tần thiếu gia tôi cần vì một bữa ăn mà đi bán thân à, đầy người muốn bán cho tôi đấy. ”
Anh lại móc một tờ giấy ghi chú trong túi