Editor: Song Ngư
Vào tháng ba, gió xuân ấm áp bắt đầu nhẹ nhàng chạm vào làn tóc người đi đường, nhưng có một chỗ lại được sắp đặt là không có tí ấm áp nào cả, mãi mãi lộ ra sự lạnh lẽo âm u.
Trong phòng giải phẫu, dưới ánh đèn trắng sáng, chiếu lên một thân thể như “cây gậy”, sau đó, có người chầm chậm gắn cho hắn ta cái đầu, cẳng chân, cánh tay……….
Tô Nhiên Nhiên cúi đầu, cẩn thận “ghép nối” tứ chi của Chu Văn Hải, sau khi vụ án kết thúc thì thi thể sẽ được trả về cho gia đình nạn nhân để an táng, tuy rằng người nằm ở đây tội nghiệt đầy mình, nhưng cô cũng không muốn để gia đình hắn ta nhận được một đống phần thi thể xấu xí, đây cũng là tôn trọng cuối cùng đối với người chết.
Lúc đang “nối” cánh tay phải thì cô nhẹ nhàng nhăn mày lại, rất nhanh phát hiện ra có chỗ không đúng lắm, cúi đầu lại sát thêm chút, rồi dùng bàn tay tinh tế đụng vào chỗ đứt lìa kia, ngón tay trắng trẻo lặp lại động tác vuốt ve đống thịt nát màu xanh đen cùng với xương vụn, tuy rằng cách một bao tay nhựa, nhưng làm cậu pháp y bé nhỏ ở bên cạnh nhìn đến nổi hết da gà.
Cậu ta thử hỏi: “Chị Tô, có gì không đúng sao?”
Tô Nhiên Nhiên chăm chú nhìn chỗ nối tiếp kia, một hồi lâu mới mở miệng, “Cậu không cảm thấy miệng vết thương này không đúng………..”
“Cái gì? Cháu nói vụ án của Chu Văn Hải còn có ẩn tình sao?” Ly trà chiều Lục Á Minh vừa uống suýt chút nữa đã bị phun ra, cái vụ án này khó khăn lắm mới kết thúc được, cả đội vừa mới thở phào xong, như thế nào mà lại có tình huống mới nữa!
Tô Nhiên Nhiên đưa một phần báo cáo cho ông, nói: “Cháu đã kiểm tra nhiều lần, miệng vết thương bị cưa đứt trên cánh tay phải và xương vai phải không thể nối sát vào nhau được, ở giữa hình như bị thiếu một phần.”
“Chỉ có như vậy thôi?” Lục Á Minh thở phào một hơi, giọng điệu thoải mái nói: “Tiểu Tô cháu xem, hung thủ này đã nhận tội rồi, hung khí cũng không có vấn đề gì cả, qua mấy ngày nữa thì Toà sẽ tuyên án thôi. Vụ án này đã kết thúc, nếu không có chứng cứ mới thì không thể bắt đầu tra lại một lần nữa. Còn việc đáng ngờ mà cháu nói, địa điểm vứt xác có nhiều chó hoang như thế, nói không chừng bị chúng nó gặm mất một phần rồi, không nối sát được nữa là điều đương nhiên.”
Tô Nhiên Nhiên lắc đầu, lại nhìn chằm chằm ông, nói: “Cháu đã kiểm tra đo lường rồi, nhưng không phát hiện có DNA của động vật.”
Lục Á Minh cảm thấy hơi đau đầu, cấp dưới này của ông cái gì cũng tốt, nhưng là quá mức cứng đầu, hoàn toàn không rõ cách đối nhân xử thế, trong lòng ông thở dài, chậm chạp buông chén trà nói: “Vậy là được rồi, đây là chuyên môn của cháu, cháu nói xem chuyện là thế nào.”
Tô Nhiên Nhiên lộ ra vẻ mặt mờ mịt nói: “Cháu cũng không biết nữa, nhưng cháu cứ cảm thấy Lâm Đào còn che giấu điều gì đó. Cháu đã xem qua hồ sơ vụ án rồi, trước khi Lâm Đào bị bắt đã ném một ổ cứng của notebook, ngay cả tội giết người mà hắn ta cũng nhẹ nhàng nhận tội được, vậy còn có chuyện gì mà sợ chúng ta biết nữa chứ.”
Lục Á Minh giật mình nói: “Ổ cứng đó chúng ta đã lấy về rồi, nhưng bộ phận Kỹ thuật nói nó bị nhúng nước quá nghiêm trọng cho nên không khôi phục lại được nữa.”
Tô Nhiên Nhiên thất vọng cụp mắt xuống, lại nói: “Còn nữa, trước khi hắn ta bị dẫn đi thì có nói với cháu một câu, sau đó cháu đã xác nhận lại, câu nói đó là của Galileo. Ông ấy bởi vì kiên trì thuyết nhật tâm bị coi là dị đoan tà thuyết lúc bấy giờ mà bị giáo phái chính thống hãm hại bắt nhận tội, cuối cùng uất ức mà chết. Lục đội, cháu cảm thấy hắn ta lấy chân lý kiên trì của Galileo rồi tự cho là mình, có thể thấy rằng bản thân hắn ta đã làm một việc hết sức vĩ đại.”
Lục Á Minh cười lạnh nói: “Loại người vặn vẹo như hắn ta sử dụng tư hình để giết một tên phú nhị đại thì đã coi mình là anh hùng rồi, trừ hại vì dân, nên hắn ta đương nhiên cảm thấy vĩ đại rồi.”
(*) Tư hình là một sự trừng phạt ngoài vòng pháp luật bởi một nhóm không chính thức.
Tô Nhiên Nhiên mím miệng, không biết nên biểu đạt thế nào, bố cô là một nhà Khoa học nhiệt thành, cho nên cô hiểu được nhận định chân lý loài người này, chắc chắn không chỉ giết người báo thù đơn giản như thế được. Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Cháu có thể xin đến xét phòng ngủ của Lâm Đào lần nữa không ạ?”
Lục Á Minh biết con người của cô sẽ không dễ dàng từ bỏ cho đến phút cuối cùng, nên chỉ thở dài nói: “Được rồi, chú sẽ xin lệnh khám xét cho cháu, dẫn theo tiểu Lạc đi với cháu đi, nhưng mà đây là lần cuối cùng, không có lần sau nữa đâu.”
So sánh với sân trờng Đại học T náo nhiệt thì phòng ngủ của Lâm Đào có vẻ cực kỳ quạnh quẽ, nhớ tới tên tội phạm giết người phanh thây từng ở căn phòng ngủ này thì mấy người bạn cùng phòng đều cảm thấy không thể nào ở tiếp được nữa, vì thế nên người thì đổi phòng, người thì đi thuê nhà, chỉ để lại những thứ mà Lâm Đào chưa kịp thu dọn cùng với chỗ ngồi trống trơn.
Tô Nhiên Nhiên lật từng cuốn đặt trên bàn sách, về cơ bản đều là một ít sách chuyên ngành, cùng với một tờ giấy ghi chú được kẹp giữa vài cuốn sách dày, Tô Nhiên Nhiên nghĩ ngợi rồi xé tờ trên cùng xuống, giơ lên ánh sáng rồi nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện có dấu bút đè lộ ra ở mặt trên, chỉ là hai chữ cái rất đơn giản: JM. Trực giác nói với cô rằng, hai chữ cái này nhất định cất giấu tin tức quan trọng gì đó, chỉ là tạm thời không thể hiểu được.
Nhưng chỉ có như vậy thì không thể nói lên được hai điểm đáng ngờ, căn bản không có khả năng bắt đầu lại vụ án được. Lục Á Minh nhìn thấy bộ dáng thất vọng của cô, nhịn không được lại an ủi: “Không sao cả, miễn là sự thật thì sẽ không bị che giấu, sớm hay muộn cũng