Tư Kỳ trợn mắt nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên nói: "Không phải là không làm chứ, ngày hôm qua tôi không phải đã nói nhiều lần, nhất định phải làm bài sao."
Tư ba ba hai mắt trừng một cái, "Ngươi không làm?"
Tư Kỳ hoảng sợ nói: "Ban ngày ở trường học làm sao có thời gian làm a, con lập tức đi làm."
Nói xong Tư Kỳ giống như bị quỷ rượt, thật nhanh chạy lên lầu, Đào Nhiên nói: "Tôi cũng đi lên, mọi người... có muốn đi xem một chút hay không?"
Tư ba ba nói: "Các ngươi học tập, chúng ta đi làm gì."
Đào Nhiên có chút oan ức nói: "Dẫu sao ngày hôm qua Tư Kỳ đã nói tôi đánh cậu ấy, vì để tránh hiểu lầm không cần thiết, tôi cảm thấy không nên để tôi và Tư Kỳ đơn độc cùng một chỗ thì tốt hơn."
Tư ba ba lập tức bày tỏ đây đều là Tư Kỳ nói bậy bạ, nhà bọn họ ai cũng sẽ không tin tưởng Tư Kỳ. Đừng nói là Tư Kỳ ở trong thư phòng kêu loạn, dù hắn có quỳ dưới đất khóc lóc bọn họ cũng sẽ tuyệt không tin tưởng Tư Kỳ.
Đào Nhiên mỉm cười gật đầu, bày tỏ vì để không phụ lòng bọn họ tín nhiệm, bản thân nhất định sẽ cố gắng giúp Tư Kỳ nâng cao thành tích.
Cho nên khi Đào Nhiên đẩy cửa vào thư phòng, nhìn thấy ánh mắt cừu hận của Tư Kỳ, Đào Nhiên cười nói: "Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn tôi yo, tôi sẽ đánh cậu yo."
Tư Kỳ run một cái, ánh mắt nhìn về phía Đào Nhiên vừa sợ vừa hận, Đào Nhiên tự nhiên thoải mái ngồi xuống, nói: "Aiz, đều đã lớp mười một, ngay cả đề thi lớp mười đều làm kém như vậy, cậu nói xem cậu còn lý do gì không cố gắng."
Tư Kỳ trợn mắt nhìn Đào Nhiên nói: "Nói đi, ngươi tới nhà chúng ta có mục đích gì?"
Đào Nhiên: "Dạy kèm cho cậu."
Tư Kỳ: "Không phải, ngươi rõ ràng chính là tới hành hạ ta."
Đào Nhiên mặt vô tội nói: "Làm sao vậy được, tôi và cậu không thù không oán, tôi hành hạ cậu làm gì?"
"Cái đó cũng chỉ có mình ngươi biết thôi." Tư Kỳ cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ để cho âm mưu của ngươi được như ý sao?"
Sau đó hắn mãnh liệt nhào qua Đào Nhiên, nguyên tưởng rằng có thể đẩy Đào Nhiên ngã nhào, ai ngờ hạ bàn đối phương ổn định hơn. Không chỉ không bị ngã nhào, ngược lại vững vàng tiếp đòn của bản thân.
Đào Nhiên nói: "Cậu đây là muốn đánh lại?"
Tư Kỳ nói: "Ta sẽ không để cho ngươi được như ý!"
Nói xong hắn liền bắt đầu hô to: "Ba! Ba! Cứu mạng a! Hắn sắp đánh chết con rồi!"
Đào Nhiên biết hắn muốn làm gì, vì vậy hắn thong dong điềm tĩnh thuận thế ngã một cái, ngã lăn ra đất.
Tư Kỳ đều bối rối rồi, vừa rồi dùng sức đẩy hắn hắn đều không ngã, sao bây giờ không chiêu không chọc hắn, hắn tự rớt xuống? Đương lúc hắn nghĩ mãi không ra, Tư ba ba bỗng nhiên phá cửa mà vào. Liền thấy hai tay Tư Kỳ nhéo y phục Đào Nhiên, cưỡi trên người Đào Nhiên đã té xuống đất. Mà Đào Nhiên, biểu tình ủy khuất hoảng hốt, để cho người nhìn vào liền không nhịn được muốn thương tiếc.
Tư Thiều lập tức vọt tới, "Cảnh... tiên sinh, anh không sao chứ?"
Tư Kỳ lúc này mới cảm giác được không đúng, đang muốn giải thích, liền thấy Tư ba ba biến thân thành tang thi bạo thú ba ba, lỗ mũi phun lửa vọt tới hắn.
Tư Kỳ kinh hoảng nói: "Ba, ba nghe con giải thích."
Tư ba ba cười lạnh một tiếng: "Ngươi còn giải thích cái gì?!"
Tư Kỳ mắt thấy ba ba đã bị kẻ gian đầu độc đánh mất lý trí, vì vậy lập tức hướng Tư ma ma cầu cứu, "Mẹ! Mẹ mau cứu con a, ba muốn đánh chết con rồi!"
Tư ma ma đi tới, khổ sở nói: "Lão Tư a, Kỳ Kỳ dẫu sao còn nhỏ mà."
"Nó còn nhỏ? Vóc dáng cũng sắp bằng tôi rồi." Tư ba ba nói: "Nó nói láo thành tánh, còn đánh lão sư, đây cũng không phải là vấn đề nhỏ a, bà đừng cản tôi."
"Con không có a ba, con không có đánh hắn..."
"Còn dám cãi, ta đều chính mắt nhìn thấy!"
Lúc này Đào Nhiên đứng lên, hắn yếu ớt để cho Tư Thiều đỡ lên, hốc mắt hồng hồng, trương mặt non nớt viết đầy đáng thương, tựa như một đóa bạch liên hoa từ từ nở rộ. Đào Nhiên nói: "Đừng đánh đứa nhỏ, tôi không sao, hắn không có đánh tôi."
Trời ơi, đối phương thật là thông tình đạt lý nha, rõ ràng chỉ so với Tư Kỳ lớn hơn vài tuổi mà thôi...
Tư ba ba xấu hổ hận không thể đào cái lỗ chui vào trong, hắn nói: "Cậu đừng cản ta, ta hôm nay nhất định phải dạy dỗ nó, còn không tử tế dạy dỗ một trận, nó liền muốn chạy lên trời!"
Tư ma ma cũng cảm thấy Tư Kỳ cần phải bị giáo huấn, nhưng mà nàng cũng quả thực không đành lòng nhìn con trai ruột bị đánh, vì vậy nàng nói với Đào Nhiên: "Trước xuống lầu đi, uống ly trà thả lỏng một chút, tôi giúp cậu nhìn xem có chỗ nào bị thương không."
Đào Nhiên được Tư Thiều đỡ đi xuống lầu, Tư ma ma bưng ra nước trà trái cây bánh điểm tâm, sau đó lấy hòm thuốc ra nói: "Có bị thương chỗ nào không?"
Đào Nhiên nói: "Không có."
"Mặt nơi này làm sao vậy?" Tư Thiều nhìn má trái chỗ tóc mai của Đào Nhiên, nói: "Sao có dấu hồng hồng?"
Đây là hắn buổi trưa chen chúc ở phòng ăn chật chội bị dây kéo của Trương há to mồm quất đến, Đào Nhiên mở đôi mắt to vô tội nói: "Không, đây không phải do Kỳ Kỳ đánh."
Tư ma ma lộ ra biểu tình ta đều hiểu nói: "Đừng nói nữa, tôi thật là... xấu hổ quá."
Đào Nhiên: "Cái này thật không phải Kỳ Kỳ đánh."
"Hảo hài tử." Tư ma ma nói: "Cậu đứa nhỏ này thật tốt, nếu không phải tôi không có con gái, tôi liền..."
Nói xong câu này ba người có mặt ở đây sắc mặt đều không được bình thường, Tư ma ma xùy một cái nói: "Nếu không phải tôi không có con gái tuổi xấp xỉ cậu, tôi đều muốn để cho cậu làm con rể tôi rồi."
Đào Nhiên ý vị không rõ nhìn Tư Thiều, bỗng nhiên nói: "Tư tiểu thư tuổi cũng không lớn a."
Tư ma ma cười nói: "Nó so với cậu lớn hơn năm tuổi