Lúc rời khỏi nhà Tư Thiều thì đã trễ lắm rồi, người nhà Tư Thiều không để cho Tư Thiều tiễn hắn đi ra. Đây không phải là bày tỏ phản đối quan hệ của bọn họ, mà là hy vọng Tư Thiều có thể lãnh tĩnh lại một chút, tạm thời không gặp Đào Nhiên, hiểu rõ ý tưởng của mình.
Đào Nhiên một mình đi ra, phiến tiểu khu này đến buổi tối liền rất an tĩnh, hắn lấy điện thoại di động ra mở máy, Cảnh mẫu gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn, trên căn bản đều là hỏi hắn lúc nào trở về. Sau đó chính là hỏi hắn làm sao vậy ở nơi nào, tại sao tắt máy.
Đã sắp mười một giờ, lúc này Đào Nhiên không muốn trở về lắm, nhưng ký túc xá cũng đã sớm đóng cửa.
Đào Nhiên một thân một mình đi trên đường, Trung Quốc có một điểm tốt, bất luận trễ thế nào đi nữa trên đường đều có người, cũng luôn có thể tìm được một cửa tiệm chưa đóng cửa.
Hắn đi vào một tiệm thịt nướng, bên trong còn không ít người, phần lớn đều là sinh viên giống như mình. Chỉ là trên căn bản đều đi từng đám từng đám, rất ít có người đi một mình giống như bản thân. Đào Nhiên gọi chút đồ nướng một mình ngồi uống bia, bởi vì bộ dáng quả thực nổi bật, không ít người đều thi thoảng nhìn hắn một cái.
Đào Nhiên ngoài mặt không chút để ý, kỳ thực trong lòng phiền chết. Không phải là nửa đêm một mình đi ra ăn nướng sao, không phải là không ai đi cùng sao, bộ chưa thấy qua à?!
Chờ lại có người nhìn tới, Đào Nhiên liền hung hăng trừng trở về. Hung ác tích lũy qua nhiều thế giới như vậy, trừng cho đối phương rợn cả tóc gáy, từng người chảy mồ hôi lạnh quay đầu lại, cũng không ai dám liếc mắt nhìn thêm nữa.
Vì vậy Đào Nhiên cứ thế một mực ở trong tiệm đến sáng sớm năm sáu giờ, đến tận lúc chủ quán nơi này muốn đóng cửa, nào có ai sáng sớm đi ăn nướng đâu?
Đào Nhiên rời khỏi cửa tiệm, liền trở về Cảnh gia.
Cảnh mẫu tối hôm qua luôn luôn chờ Đào Nhiên trở về, đến mười giờ vẫn còn chưa đợi được Đào Nhiên, nàng liền gọi điện thoại cho Trương mồm to. Biết được Đào Nhiên không ở phòng ngủ nàng liền càng lo lắng hơn, một hồi nghĩ con trai đều biết lừa gạt mẹ rồi, một hồi lại lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, cho đến rạng sáng mới không chịu nổi ngủ mất.
Đào Nhiên mở cửa, liền nhìn thấy Cảnh Minh đứng trong phòng khách nhìn mình.
Đào Nhiên nói: "Sớm như vậy đã thức dậy sao?"
"Ta vẫn luôn đang đợi ngươi." Cảnh Minh nói: "Tối hôm qua làm gì?"
"Không có gì, ở tiệm thịt nướng."
Cảnh Minh nói: "Cả đêm đều ngồi ăn nướng?"
"Đúng vậy." Đào Nhiên tiến tới nói: "Không tin anh ngửi xem?"
Cảnh Minh không có hứng thú ngửi hắn, ánh mắt phức tạp nhìn Đào Nhiên, thở dài nói: "Tiểu Dự, mẹ tối hôm qua chờ ngươi đến rạng sáng."
"Ừ." Đào Nhiên nói: "Chờ mẹ tỉnh rồi, em đi nói xin lỗi."
"Ngươi vẫn không rõ sao? Đây không phải chuyện nói xin lỗi." Cảnh Minh xoắn xuýt nói: "Ngươi bây giờ có phải cùng Tư Thiều cùng một chỗ?"
Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn Cảnh Minh: "Ai nói với anh?"
Cảnh Minh: "Ngươi đừng quan tâm là ai nói, ta chỉ hỏi ngươi có phải không..."
"Ai nói với anh?!"
Đào Nhiên đột nhiên nổi giận, hắn trợn mắt nhìn Cảnh Minh, giống như con sư tử bị xâm phạm lãnh địa, "Anh tìm người tra tôi?!"
Một chút khí thế của Cảnh Minh liền bị đè đi xuống, hắn không muốn gây gổ với Đào Nhiên, liền nói: "Ta không có, là có một lần Bách Trân nàng ở trên đường thấy được."
"Thấy được? Ta chỉ từng cùng Tư Thiều đi ra ngoài một lần thì vừa vặn bị nàng nhìn thấy, vậy nàng thật đúng là ghê gớm a!"
Cảnh Minh: "Ngươi đừng nói nàng như vậy, nàng là chị..."
"Nàng cái gì cũng không phải." Đào Nhiên lạnh lùng nhìn Cảnh Minh.
Bởi vì thanh âm hai người có chút lớn, Cảnh mẫu và Mạnh Bách Trân đều đi ra. Mạnh Bách Trân nhìn thấy bộ dáng hai huynh đệ như thế này, suy đoán là Cảnh Minh đang dạy dỗ Đào Nhiên, liền nói: "Cảnh Minh anh đừng nổi giận với Tiểu Dự, hắn còn nhỏ, nhất định là bị người khác lừa gạt."
"Nơi này không có chỗ cho cô nói chuyện." Đào Nhiên lạnh lùng nhìn Mạnh Bách Trân nói: "Cô có bản lãnh a, tới nhà ta khích bác quan hệ người một nhà chúng ta, ta nói cho cô biết Cảnh gia chúng ta không thể nào để cho loại nữ nhân như cô vào cửa, trừ phi ta chết!"
Mạnh Bách Trân sắc mặt trắng nhợt, luống cuống nhìn Cảnh Minh.
Cảnh mẫu đi tới ôm bả vai Đào Nhiên nói: "Chuyện gì xảy ra, mới sáng sớm đã rùm beng, đói bụng không, ma ma làm đồ ăn cho."
Đào Nhiên hòa hoãn tâm tình một chút, hắn không nghĩ phát hỏa trước mặt Cảnh mẫu. Mạnh Bách Trân đứng ở một bên ủy khuất khóc, Cảnh Minh không nhìn nổi, liền nói: "Tiểu Dự ngươi nói kiểu gì vậy? Mau nói xin lỗi chị dâu ngươi."
"Cô ta không phải chị dâu ta, ta không thừa nhận." Đào Nhiên xoay người bình phục tâm tình, nói: "Mạnh tiểu thư vẫn là đi đi thôi, Cảnh gia chúng ta không hoan nghênh cô."
Mạnh Bách Trân nhìn Cảnh Minh, Cảnh mẫu từ phòng bếp đi ra nói: "Mạnh tiểu thư vẫn là đi trước đã, nhà chúng tôi có chút chuyện phải xử lý."
Mạnh Bách Trân ngạc nhiên nhìn Cảnh Minh, Cảnh Minh đối nàng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mạnh Bách Trân hiểu, nàng sậm mặt lại về phòng thu thập đồ đạc, sau đó lại sậm mặt rời khỏi. Cảnh Minh muốn đưa nàng đi, bị nàng cự tuyệt.
Cảnh mẫu vẫn còn ở phòng bếp, Cảnh Minh nói: "Con đi tắm đi, tắm xong đi ra ăn cơm."
Đào Nhiên thời điểm đang tắm cũng cảm giác mình không đúng, hắn trước nay đều sẽ không nổi giận, nhất là ở trong thế giới nhiệm vụ. Chờ hắn từ phòng tắm đi ra Cảnh mẫu đã làm xong điểm tâm để lên bàn, Đào Nhiên đi tới nói: "Xin lỗi."
Cảnh mẫu cười nói: "Nói cái gì vậy, ăn cơm đi."
Đào Nhiên áy náy húp cháo loãng, trong đầu vẫn tràn đầy chuyện vừa rồi. Hắn nói với Cảnh Minh: "Ca, xin lỗi, em không phải cố ý."
Cảnh Minh còn có thể thật sự tức giận người em trai này sao, hắn thở dài nói: "Không sao, ca ca luôn lo lắng ngươi tính tình quá nhu hòa, hôm nay biết ngươi cũng có lúc cáu kỉnh, ca cao hứng."
Tình yêu cùng bao dung của người nhà để cho Đào Nhiên càng áy náy, hắn bây giờ là Cảnh Dự, là thân nhân của bọn họ, hắn làm sao có thể tổn thương bọn họ. Ăn xong điểm tâm, ba người ai cũng không động đậy, cuối cùng vẫn là Cảnh Minh nói: "Bách Trân nàng thật không có tra các ngươi, ngày đó nàng có chuyện vừa vặn đi ngang qua trường học các ngươi, ở cửa trường học nhìn thấy các ngươi. Ngươi nói cho ca, chuyện này là thật sao?"
Đào Nhiên gật đầu một cái.
Cảnh Minh nhíu mày nói: "Ngươi biết đó, Tư Thiều nàng trước đó là..."
"Là vị hôn thê của anh chứ gì." Đào Nhiên nói: "Bây giờ không phải a."
"Nhưng mà nàng lớn hơn ngươi, hơn nữa ngươi không biết nàng rốt cuộc là hạng người gì..."
"Ta biết nàng là hạng người gì, ta rất rõ ràng." Đào Nhiên nói: "Nàng rất tốt."
Cảnh Minh nói: "Ngươi thật biết sao? Nếu nàng là một nữ nhân tốt, sẽ cùng ta giải trừ hôn ước chưa được mấy ngày đã liền cấu kết với em trai ta sao?"
Đào Nhiên vừa muốn nói cái gì, Cảnh Minh lại nói: "Nếu như nàng trước khi giải trừ hôn ước với ta đã cùng ngươi có cái gì, vậy thì nhân cách của nàng càng đáng giá suy nghĩ sâu xa."
Trong lòng Đào Nhiên một trận phiền não, không nhịn được nói: "Nhưng mà anh không phải cũng trong thời điểm cùng Tư Thiều có hôn ước đã cùng Mạnh Bách Trân cùng một chỗ, còn mang nàng đến trước mặt Tư Thiều diễu võ dương oai sao."
"Ngươi..."
Cảnh mẫu nói: "Tiểu Dự, sao lại nói chuyện với anh con như vậy?"
Đào Nhiên sắc mặt rất không tốt, Cảnh mẫu nói: "Mẹ biết Minh Minh làm không đúng, mẹ cũng luôn không đồng ý hắn và Mạnh Bách Trân. Nhưng con không thể bởi vì ca ca làm sai, liền phạm sai lầm giống như ca ca a."
"Cái này trước không nói, đệ đệ, ngươi hiện tại chỉ là một sinh viên, mà Tư Thiều đã tốt nghiệp, nàng so với ngươi lớn hơn năm tuổi. Bất luận là kinh nghiệm xã hội hay suy nghĩ đều phức tạp hơn