Lệ Ngọc hơi thắc mắc, không lẽ Hiếu Minh không thấy phong cách biểu diễn của cô vô cùng mới lạ hay sao? Không phải bài hát cô hay mà là do phần đầu cô đã dùng lời nói dẫn dắt khán giả.
Nếu như không có phần đó thì bài hát của cô dù thể hiện tốt đến đâu, cũng không thể ăn khách.
Hiếu Minh đúng là không nhận ra điểm này.
Anh ngẫm nghĩ cũng đúng, nhưng mà anh lại nói.
- Nhưng không phải giai điệu bài hát của cô cũng rất mới lạ đó sao? Nó mang âm hưởng dân ca sâu đậm, dễ khiến người ta xúc động hơn.
Lệ Ngọc cũng không biết phải nói làm sao, có lẽ là do cô đã may mắn.
Xuyên đến đây cũng có được bàn tay vàng đi.
Cô gật đầu nói.
- Vậy được! Anh cho tôi vài ngày để tôi soạn kĩ lại các bài hát đã rồi sẽ đưa nó cho anh.
Hiếu Minh hài lòng.
- Vậy thì tôi cảm ơn cô rất nhiều!
Lệ Ngọc phát tay.
- Không cần cảm ơn! Chỉ cần trả đủ tiền cho tôi thì được rồi!
Cô đúng là rất thẳng thắn.
Hiếu Minh phì cười.
- Ha ha...!điều này là tất nhiên, nhưng mà cô cũng không được bán cho người khác đấy.
Lệ Ngọc liền nổi lên tâm tư muốn trêu ghẹo anh ta.
Cô bèn nhích lại gần Hiếu Minh, một tay đặt lên vai anh, tay còn lại nâng cằm anh lên, rồi dùng giọng ái muội nói.
- Anh yên tâm! Tôi đã là người của anh rồi mà...!anh còn không tin tưởng tôi sao? Hửm..
Nếu không nhìn thấy trong mắt cô đầy ý cười thì Hiếu Minh sẽ nghĩ là cô đang câu dẫn anh mất.
Nhưng mà,nếu cô đã muốn đùa thì anh cũng đùa với cô, chứ bị cô ăn đứt hoài thì sao đáng mặt ông chủ đây.
Hiếu Minh cũng đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Lệ Ngọc, rồi cũng nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cũng ái muội nói.
- Em biết em là người của anh vậy thì tốt! Hửm…
- Phụt...!ha ha ha...!
Lệ Ngọc không khỏi phì cười, đưa cho anh một ngón tay cái.
- Good...!good...!không hổ là ông chủ nha! Học rất mau!
Hiếu Minh nghênh mặt nói.
- Đương nhiên rồi! Nhưng mà...!
Anh lại nghiêm túc.
- Nhưng cô cũng không nên thường xuyên đùa giỡn kiểu này, sẽ rất nguy hiểm.
Lệ Ngọc chớp chớp đôi mắt, thắc mắc.
- Hả? Sao lại nguy hiểm?
Hiếu Minh: "..." Giải thích bây giờ nhỉ?
Thôi thì Hiếu Minh đành ngắn gọn vậy.
- Vì tôi là đàn ông!
Thế nhưng Lệ Ngọc lại phun một câu.
- Thì tôi cũng đâu xem anh là bê đê.
Hiếu Minh: "..."
Sau đó thì trừng mắt với cô.
- Tôi nói nghiêm túc đấy! Cô có hiểu một người đàn ông khi...!khi mà tiếp xúc thân mật với một người phụ nữ sẽ...!sẽ...!
Hiếu Minh cũng không biết dùng lời gì để diễn tả, vấn đề đó thật khó nói nên lời.
Lệ Ngọc dường như đã hiểu ý anh muốn nói gì, bèn lên tiếng.
- Ý anh là lỡ anh không kiềm chế nỗi sẽ ăn thịt tôi đó hả?
Ờ...!cô dùng từ "ăn thịt" này cũng có thể xem là đúng.
Nghe cũng hay hay, chắc là từ này ở địa phương cô hay dùng để chỉ chuyện đó, chứ đó giờ người ta chỉ dùng từ "hiếp" hay "cưỡng" và gì nữa