- Dương Nguyên là gì của anh mà anh phải nghe lời anh ta?
Nhưng mà Hiếu Minh vẫn tỉnh bơ đáp.
- Không phải tôi nghe lời mà là giữ lời hứa! Tôi rất là uy tín mà!
Lệ Ngọc: "...."
Vậy là Hiếu Minh ngang nhiên theo Lệ Ngọc tò tò, từ lúc đi ăn cơm cho đến khi trở về.
Đã thế chui vô phòng cô xí giường nằm ngủ trưa luôn.
Lệ Ngọc rơi hàng loạt mấy vạch đen nhưng biết làm sao được.
Không nghĩ tới Hiếu Minh lại mặt dày như vậy.
Nhưng thôi, dù sao cũng là ông chủ.
Lệ Ngọc cũng mặc kệ anh ta, bắt đầu soạn nhạc.
Kỳ thực thì, cô chỉ viết lại mấy bài hát đã từng sáng tác trước đây thôi.
Chỉ chỉnh lại lời cho phù hợp với thời đại này một chút.
Đến 2 giờ 30, cô bắt đầu lấy đồ ra ngoài tắm rửa, chuẩn bị đi làm.
Khi trở vào mới gọi Hiếu Minh dậy.
- Này...!tôi đi làm rồi đấy! Anh cũng nên về đi thôi!
Hiếu Minh ngạc nhiên,
- Hả? Cô đi làm gì?
Lệ Ngọc vừa tết bím vừa đáp.
- Thu ngân trong nhà sách.
Hiếu Minh đương nhiên biết nhưng anh lại thắc mắc.
- Không phải cô đã trở thành nhạc sĩ của trung tâm tôi rồi sao? Còn đi làm làm gì?
Thế nhưng, Lệ Ngọc lại liếc xéo anh một cái, rồi nói.
- Tôi chỉ mới làm hai ngày thôi, tự nhiên nghỉ ngang nó kỳ.
Với lại anh muốn nghỉ cũng phải báo cho người ta một tiếng để người ta tìm người mới thay vô.
Mà hơn hết là, tôi hiện tại còn chưa muốn nghỉ.
- Vì sao?
- Vui!
Hiếu Minh lại vô cùng thắc mắc, không lẽ làm thu ngân lại vui lắm sao?
Tuy nhiên, Lệ Ngọc lại lắc đầu nói với Hiếu Minh.
Không phải làm thu ngân vui mà là ở trong nhà sách vui.
Lệ Ngọc có thể nghe được rất nhiều chuyện, biết rất nhiều thứ.
Thời gian giải lao còn có thể đọc sách miễn phí nữa.
Hóa ra là Lệ Ngọc thích đọc sách.
Hiếu Minh cũng muốn hiểu biết nhiều về cô nên đã hỏi cô thích thể loại sách gì? Lệ Ngọc thì sách gì cô cũng thích, chỉ trừ sách nào cô không biết đọc thôi.
Có điều hiện tại thì cô đang đọc sách nói về luật pháp hiện hành.
Điều này lại làm cho Hiếu Minh kinh ngạc.
- Sao lại đọc sách đó?
Lệ Ngọc lại thản nhiên đáp.
- Tôi mới đến đây thôi! Mà theo quan điểm của tôi, khi đến nơi nào đó sinh sống thì trước hết cần tìm hiểu luật lệ ở đó trước nhất, để mình không vô tình bị vô nhà đá.
Thứ hai thì đến đời sống, văn hóa, tinh thần mọi thứ.
Hiếu Minh tưởng là Lệ Ngọc nói là do cô mới lên thành phố này nên phải tìm hiểu luật pháp để biết.
Có điều, cô nói cũng không phải là không có lý.
Cô nên hiểu biết nhiều một chút, để không nên đụng ai cũng đắt tội.
Hiếu Minh nhớ đến Dương Quang mà lại phát rầu.
Nhưng mà cũng không sao.
Lệ Ngọc làm trong đó anh cũng yên tâm.
Dù sao cũng thuộc phạm vi của Hiếu Minh mà.
Anh sẽ bảo giám đốc trong đó cho người quan sát nhiều một chút, xem