Lệ Ngọc vừa bước ra khỏi nhà hát, đã gặp Dương Nguyên đứng chờ cô từ bao giờ.
Lệ Ngọc ngạc nhiên hỏi.
- Anh lên từ bao giờ vậy? Sao lại đứng đây chờ tôi?
Dương Nguyên đáp.
- Tôi lên tới đây hồi tám giờ, biết hôm nay cô biểu diễn muốn tranh thủ mua vé vào xem mà hết vé rồi, ngay cả vé đứng cũng hết sạch.
Đành ngồi ngoài này chờ cô ra chứ sao? Mà hôm nay thế nào? Khán giả có...!như lần trước không?
Vụ oanh động đó vẫn cứ ám ảnh Dương Nguyên không ngớt.
Lệ Ngọc cười cười lắc đầu.
- Không dữ dội như lần trước.
Mà anh cũng đừng có lo quá! Anh thấy vậy chứ không có gì đâu.
Nếu họ không thích thì họ cũng đâu kích động như vậy? Thôi! Đừng đứng đây nói nữa! Tôi lại mời anh đi nhà hàng ăn.
Lệ Ngọc vừa đưa tay lên định cặp cổ Dương Nguyên thì đột nhiên Hiếu Minh từ đâu vội chạy ra kéo tay cô, rồi nói.
- Này này...!sao mời Dương Nguyên là nhà hàng mà mời tôi là quán ăn vỉa hè là sao?
Lệ Ngọc thản nhiên đáp.
- Vì anh là ông chủ!
Hiếu Minh khó hiểu.
- Ông chủ tại sao phải ngồi vỉa hè?
Lệ Ngọc lại tỉnh như bơ mà đáp.
- Vì mời anh vào nhà hàng sao tôi trả nổi, phải mời anh ăn vỉa hè chứ sao? Vậy cũng không hiểu!.
Ngôn Tình Tổng Tài
Hiếu Minh: "...."
Nhưng thực ra lần này là Hiếu Minh mời.
Anh là ông chủ mà.
.......!
Lệ Ngọc đã có nhiều tiền rồi.
Hôm sau, cô thuê hẳn một căn nhà nguyên căn để ở.
Cũng ở trong hẻm đó thôi.
Lệ Ngọc là nhạc sĩ, đôi khi ngẫu hứng sáng tác lúc nào không biết.
Cho nên, cô không muốn tiếng đàn của mình làm phiền hàng xóm.
Vì vậy, thuê hẳn một căn nhà sẽ tốt hơn là ở phòng trọ.
Lệ Ngọc định sau này kiếm được nhiều tiền rồi sẽ mua hẳn một căn nhà thuộc về mình.
Nói ra thì có vẻ hơi xa xỉ, nhưng mà sự thật là Lệ Ngọc thích ở biệt thự lớn cơ.
Hii vọng ước mơ này sẽ thành công.
Có điều, lúc Lệ Ngọc đi ra giao chìa khóa trả phòng thì lại gặp Thu Trang cũng ra trả phòng.
Từ cái hôm ấy, Thu Trang và Ngọc Hiếu cũng về quê.
Sáng nay Lệ Ngọc còn thấy cửa phòng còn khóa.
Sao bây giờ lại ra trả phòng rồi? Lệ Ngọc thắc mắc hỏi.
- Cô lên khi nào mà giờ lại ra trả phòng?
Thu Trang mỉm cười đáp.
- Tôi lên ngày hôm qua lận nhưng do sắp xếp chỗ ở mới nên hôm nay mới qua dọn đồ đạc, rồi trả phòng.
Lệ Ngọc cũng hỏi thăm thêm.
- Ồ...!vậy giờ cô ở đâu?
Thu Trang thành thật đáp.
- Tôi và Hiếu qua đường XX ở.
Chúng tôi đã thuê một căn nhà bên đó để làm ăn buôn bán.
Nếu cô có rảnh thì qua ủng hộ chúng tôi nhé!
Lệ Ngọc cười tủm tỉm.
- Điều đó là đương nhiên.
Nhưng nói vậy là hai người đã lấy được tự do rồi đó hả?
Thu Trang gật đầu.
- Việc này phải cảm ơn cô.
Nếu không có cô chỉ dẫn, chắc chúng tôi phải còn trốn dài dài, khó có