Ở nơi ngoại thành hoang vắng, sau trận mưa rền gió cuốn đêm qua, ngôi miếu đổ nát gió lùa trông càng thêm lạnh lẽo.Phía sau pho tượng thần cũ nát đã sụp đổ là một đứa bé ăn mày đang nằm co ro, quần áo lam lũ, gương mặt bẩn thỉu.Tia nắng ban mai dịu nhẹ rọi qua khung cửa sổ nát bươm và chiếu vào mặt đứa bé ăn mày.Cô bé đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sáng tỏ trong suốt như sương mai kia trông không giống một phàm nhân chút nào.“Đây… chính là thế gian mà ngươi nói?”Trước kia A Lạc đã từng nghe nói dưới Thiên Giới có chín ngàn đại thế giới, thượng khu có ba ngàn, trung khu ba ngàn, hạ khu ba ngàn, ngoài ra còn có vô số tiểu thế giới.Không ngờ nàng tình cờ nhặt được pháp khí có duyên với mình, thế là không cần vượt qua hàng rào Thiên Giới đã có thể xuyên không đến một tiểu thế giới khác dễ dàng như trở bàn tay.“Đó là đương nhiên, bản hệ thống rất lợi hại nha.” Một tiếng nói vang lên trong đầu nàng.A Lạc vốn là một giọt sương mai trên Thái Lạc Đài ở Thiên Giới, trải qua mấy trăm năm khổ tu mới hoá thành người.Nên biết sương mai không có hình dạng cụ thể, không có linh trí cũng chẳng có bản mệnh, một khi mặt trời dâng lên thì sẽ biến mất không còn dấu vết.Vì thế một giọt sương có thể sinh ra linh trí lại còn hoá thân thành người là chuyện hiếm hoi ngàn năm có một cỡ nào.Nữ tiên ở Thái Lạc Đài phát hiện ra điều này, trong lòng cảm khái, cũng biết đường tu hành gian nan vô cùng nên nàng tốt bụng để A Lạc ở lại Thiên Cung, còn ghi tên A Lạc vào danh sách tiểu tiên nữ.
Tên của A Lạc chính là lấy từ chữ Lạc trong Thái Lạc Đài.A Lạc quả thật là rất may mắn.Dù nàng hoá thành hình người thành công nhưng căn cơ còn quá nông cạn, cùng lắm chỉ có thể gọi là tinh linh mà thôi.Nhưng nhờ có nữ tiên kia nên nàng được ghi vào ‘tiên sách’, có thể nói là một bước lên mây, không bị người khác xem là yêu vật.Nhưng bản thân A Lạc cũng rất cố gắng.
Nàng tiếp tục khổ tu ngàn năm, cuối cùng cũng vượt qua được ngưỡng cửa tu tiên, trở thành một tiên