Vừa nghĩ tới điều này, một hệ thống đã thành công vô số lần như nó cũng cảm thấy hoảng hốt.Nó lập tức nắm tay lại thành quả đấm, ở thế giới đầu tiên này nó nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để giúp túc chủ hoàn thành nhiệm vụ luân hồi.Trên thực tế, A Lạc cũng không hề “ngây thơ trong sáng” như hệ thống nghĩ.
Nàng không hề bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của nó lừa gạt.Tuy nàng sinh ra ở Thái Lạc Đài và chưa từng rời khỏi Thiên Giới nhưng nàng cũng biết trên đời này không có bánh từ trên trời rơi xuống, con đường tu hành chưa từng và cũng sẽ không bao giờ thuận buồm xuôi gió.Nàng là một giọt sương mai không có tư chất nghịch thiên, muốn tìm đường tắt để tu luyện thì đương nhiên phải chấp nhận nguy hiểm.Mục tiêu của A Lạc là trở thành chiến thần Thiên Giới đứng trên cả cửu trọng thiên chứ không phải làm một tiểu tiên sống yên tĩnh ở một góc trời nào đó.“Nơi này chẳng có lấy một tia linh khí nào.”A Lạc vươn tay cảm nhận đất trời, nhưng không khí nơi này quá khác biệt với Thiên Giới.
Sau cảm giác mới lạ ban đầu, nàng có hơi thất vọng.Đứa trẻ mà nàng xuyên không tới rất gầy yếu, bàn tay gầy guộc xương xẩu, toàn thân dính đầy bùn đất đen sì.Hệ thống đã coi mình thành bảo mẫu giữ trẻ, nó dịu dàng dỗ dành an ủi A Lạc.“Túc chủ, ngươi cố gắng đợi thêm hai ngày đi, Huyền Anh đạo quân sắp đến đây rồi.”Thế giới này không chỉ có phàm nhân mà còn có người tu tiên.Từ điểm này có thể nhìn ra hệ thống cũng rất quan tâm đ ến A Lạc.
Nàng vẫn luôn ở Thiên Cung, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, toàn bộ sự chú ý đều đặt vào việc tu luyện, có thể nói là rất đơn thuần và không có kinh nghiệm đối nhân xử thế.Nếu tuỳ tiện đưa nàng tới thế giới hiện đại hay tinh tế, hay thậm chí là thế giới cổ đại đầy lễ giáo phong kiến thì e là A Lạc rất khó có thể thích nghi được.Cho nên hệ thống chọn trúng thế giới tu chân này.A Lạc xuyên không vào thân thể một đứa bé ăn mày không tên không họ, cha mẹ nàng đã qua đời trong lúc chạy nạn, chỉ để lại một mình