Nghe Sở Băng Nghiên đàn xong, tất cả mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên, trong một lúc dường như cả khán phòng lặng im không một tiếng động.
Lúc này một tiếng vỗ tay vang lên như kéo tất cả mọi người từ trên mây xuống, ai ai cũng vỗ tay cho khúc nhạc.
Lúc này tiếng nghị luận lại bắt đầu sôi nổi
- Không thể tin được trên đời này vẫn còn một khúc nhạc hay đến như vậy, không biết đây là khúc gì.
- Ta vốn dĩ đã nói rồi, vị cô nương này không phải hạng tầm thường, chắc chắn sẽ đàn rất hay.
Nhìn xem ta nói có đúng không?
- Vị cô nương này đánh đàn hay như vậy, chắc hẳn dung mạo thật cũng rất đẹp.
- Nhìn đôi mắt kia của nàng, mặc dù không thể nhìn thấy nhưng không thể phủ nhận đôi mắt của nàng rất đẹp.
- Cô nương cô tên gì?
Cả lâu ồn ào, huyên náo đặt ra cả vạn câu hỏi.
Có người hỏi nàng tên gì, có người hỏi nàng có hôn phối chưa, nhà ở đâu, khúc nhạc này tên gì.
Bầu không khí khác hẳn so với lúc Sở Băng Nghiên vừa mới bước lên sân khấu.
Lúc này, ở căn phòng khác, Lãnh Dạ Cẩn đang ngồi nói chuyện cùng với một nam nhân trẻ tuổi khác.
Lúc vừa thấy Sở Băng Nghiên bước lên sân khấu, hắn vừa liếc mắt đã nhận ra nàng.
Lúc đầu, chàng còn lo là nàng sẽ không thể giải quyết được vấn đề, e là bây giờ nàng còn được chào đón hơn hắn, hắn khẽ cười.
Vị nam tử tuấn tú ngồi trước mặt hắn thấy hắn nhếch môi cười, cũng từ ánh mắt của hắn nhìn xuống nơi thiếu nữ che mặt kia đang đứng.
Sau đó với giọng điệu trêu đùa nói “Vị cô nương dưới đó, vừa rồi đàn một bài thật hay, không biết trong nhà đã có hôn phối hay chưa? Nếu chưa có, ta thật sự cũng rất muốn ghi danh kén rể đó.”
Lãnh Dạ Cẩn nhìn qua hắn với một ánh mắt khinh thường “Nàng ấy sẽ không chọn một tên công tử suốt ngày ăn chơi lêu lổng như ngươi”
“Chắc gì sẽ không nha, ta trước giờ chưa từng thất bại trong việc tình yêu nha.
Một người chưa một mảnh tình vắt vai như ngươi sao có thể biết được.”
“Nàng ta không giống những nữ nhân khác, sẽ không thích ngươi.”
“Ya...!Bình thường