Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, tại gian phòng của Lãnh Cung Tân, hắn mở miệng phân phó “Tử Vệ, bổn vương đổi ý rồi, bổn vương muốn nàng đứng trước mặt ta ngay lập tức”
Tử Vệ sau khi nghe lệnh liền đáp một tiếng, rồi phi người qua ban công, nhảy xuống nơi Sở Băng Nghiên ngồi đánh đàn
Mà lúc này Sở Băng Nghiên vừa mới đứng lên đang mò mẫm theo trí nhớ, tìm đường xuống đài, thì bỗng cơ thể như bay lên, chân không chạm đất, như đang bị ai vác lên vai, khiến bụng bị tỳ có chút khó thở.
Tử Vệ vác Sở Băng Nghiên sang một bên vai, lấy đà chuẩn bị nhảy lên trở về căn phòng lúc nãy, thì bị một người khác ngăn lại.
Lãnh Dạ Cẩn ở trên phòng đang dõi theo thân ảnh của Sở Băng Nghiên, ngay lúc Tử Vệ phi xuống, đem nàng vác lên vai, hắn đã ra lệnh cho Phong Vũ lúc này đang ở bên cạnh nhảy ra chặn lại.
Phong Vũ nhảy ra ngăn cản Tử Vệ, Tử Vệ xoay người định đạp một cước vào ngực Phong Vũ, nhưng bị Phong Vũ tránh được.
Nhân cơ hội, Phong Vũ tránh sang một bên, Tử Vệ vác Sở Băng Nghiên nhanh chóng chạy về phòng Lãnh Cung Tân.
Phong Vũ nhanh tay, giữ lại vai của Tử Vệ, dùng sức ấn xuống, để Tử Vệ thả Sở Băng Nghiên ra, nhưng Tử Vệ cúi đầu xoay người tránh thoát khỏi tay của Phong Vũ.
Hai người cứ giao phong qua lại.
Còn Sở Băng Nghiên vẫn ở trên vai Tử Vệ xoay vòng vòng.
Nàng không thấy gì hết, chỉ cảm nhận được người đang ôm nàng đang đánh nhau với một người khác.
Sở Băng Nghiên giờ đây hoa mắt chóng mặt, buồn nôn, nhưng không ai hiểu cho nàng, nàng nghĩ ‘Các người muốn đánh nhau không thể bỏ ta xuống sao? Vừa đánh vừa vác ta ngươi không mệt nhưng ta mệt nha!’.
Nàng vẫn tiếp tục chịu đựng thời khắc khó chịu này thêm ước chừng nửa tuần trà (một tuần trà ước chừng 10 – 15 phút, nửa tuần khoảng 5 - 7phút), thì Tử Vệ vì vướng víu bởi một tượng thịt như nàng nên yếu thế bị Phong Vũ một chưởng đánh bay ra xa khoảng mấy mét
Sau khi Tử Vệ