Nhưng nếu bỏ qua yếu tố thuật dịch dung này, thì vì sao Tang Tang không biết nói dối lại một mực chắc chắn là A Miên giết Nguyên Nhất trưởng lão?
Du Tử Tức lại nói: “Nếu không cách nào tìm ra manh mối từ chỗ Tang Tang, vậy chỉ có thể suy nghĩ theo hướng khác. Sư phụ là chủ sự Miêu Cương, ở Miêu Cương, địa vị của ông ấy là cao nhất, một khi sư phụ không còn nữa, ai sẽ đạt được lợi ích lớn nhất đây?”
“Là vị A Mộc trưởng lão kia sao?” Hồng Đậu rất nhanh nhớ tới ông lão khó ưa thoạt nhìn rất không dễ nói chuyện kia, “Sớm từ lúc ở Trung Nguyên, ông ta đã liên tục dẫn người đi bắt A Miên rồi.”
Phượng Khuynh Liên cũng nói: “Ta nghe những người khác ở Miêu Cương từng nhắc tới, địa vị của Nguyên Nhất trưởng lão đứng trên A Mộc trưởng lão, hiện tại bởi vì Nguyên Nhất trưởng lão không còn, cho nên A Mộc trưởng lão liền trở thành người chủ sự của Miêu Cương, nghĩ như vậy, ông ta quả thật có hiềm nghi rất lớn.”
“Lão già kia vẫn luôn đặc biệt muốn bắt A Miên, nói không chừng… ông ta đang muốn nhanh chóng bắt A Miên trở về để gánh tội thay mình đó!” Hồng Đậu càng nghĩ càng thấy có khả năng, nàng vội bắt lấy cánh tay A Miên nói: “A Miên, ta đi bắt ông ta nhé!”
Lời này nàng nói ra nhẹ bẫng, hoàn toàn không nghĩ tới bên cạnh A Mộc trưởng lão sẽ có bao nhiêu người, mà nơi ông ta sống lại ẩn giấu bao nhiêu độc vật.
A Miên giơ tay xoa xoa đỉnh đầu Hồng Đậu, để nàng tạm thời đừng nóng nảy, “Không cần gấp như vậy, nơi này dù sao cũng là địa bàn của A Mộc trưởng lão, còn cần bàn bạc kỹ hơn.”
“Đúng là nữ nhân không có đầu óc.” Du Tử Tức bĩu môi, nói mỉa Hồng Đậu, chờ đến khi nhìn thấy Hồng Đậu cầm lên một chén trà trên bàn, hắn lập tức thay đổi sắc mặt.
Hồng Đậu cầm chén trà ném qua ném lại trên hai tay, tròng mắt A Miên cũng liền không tự chủ được mà đảo qua đảo lại theo chiếc chén, Hồng Đậu cười tủm tỉm nói: “Đồ con rùa, ngươi nói chuyện chú ý một chút cho ta.”
Sắc mặt lúc này của Du Tử Tức … khó coi dị thường.
Chẳng qua hắn rốt cuộc cũng không lắm miệng
nữa.
Phượng Khuynh Liên liếc mắt nhìn Du Tử Tức, lại bình tĩnh nói: “A Mộc trưởng lão ở Miêu Cương là nhân vật cấp bậc nguyên lão, có lẽ ông ta biết biện pháp không cần đến thuật dịch dung cũng có thể khiến những người khác tưởng lầm A Miên công tử là hung thủ giết người, có lẽ chúng ta quả thực nên xuống tay từ chỗ ông ta.”
“Chúng ta nghe Mông Nhi nói.” Hồng Đậu nói: “Ngay từ mấy ngày trước, A Mộc trưởng lão đã về tới Miêu Cương, ngày mai chính là đại điển hiến tế, ông ta nhất định sẽ xuất hiện.”
Phượng Khuynh Liên hỏi: “Phương cô nương định làm thế nào?”
“Rất đơn giản.” Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn A Miên, “Mấy đám sâu của A Mộc giao cho chàng đối phó, còn lão ta thì để ta đối phó.”
Bỏ qua mấy thứ sâu độc rắn độc này, A Mộc hoàn toàn không phải đối thủ của nàng.
Biện pháp theo như lời Hồng Đậu này, thật ra tất cả mọi người đều không có ý kiến.
Thương lượng xong một số chi tiết hành sự, bốn người đều tự trở về phòng mình, khi Hồng Đậu muốn cùng A Miên vào phòng, Phượng Khuynh Liên lại bỗng nhiên gọi một tiếng, “Phương cô nương.”
Hồng Đậu dừng chân lại, nghi hoặc quay đầu, “Ngươi gọi ta có việc sao?”
“Ta…” Phượng Khuynh Liên nhìn thoáng qua A Miên, “Ta muốn nói chuyện riêng với Phương cô nương.”
A Miên nhìn về phía Hồng Đậu, Hồng Đậu gật gật đầu, hắn mới vào phòng. Vì thế lúc này, ở cửa chỉ còn lại hai người Hồng Đậu cùng Phượng Khuynh Liên, không khí nhất thời trầm mặc.
Lần thứ hai mở miệng, Phượng Khuynh Liên rất cảm khái nói: “Không nghĩ tới sau khi rời khỏi Thẩm Gia Trang lại tương ngộ với Phương cô nương thế này.”
Hồng Đậu và A Miên ở bên nhau, Phượng Khuynh Liên theo Du Tử Tức, mà A Miên và Du Tử Tức lại là sư huynh đệ, Hồng Đậu cùng Phượng Khuynh Liên lại đã từng là thê thiếp của Thẩm Lạc Ngôn, không thể không nói, vận mệnh đúng là thứ thần kỳ.