Đi được khoảng vài phút, Hồng Đậu liền tới sân viện Ôn Diễn ở. Vào sân mới phát hiện cửa phòng Ôn Diễn đang mở ra, nàng liền trực tiếp đi vào. Đợi đến lúc vào trong, nàng mới phát hiện trong phòng cũng không có ai cả.
Có lẽ là tạm thời đi ra ngoài.
Hồng Đậu vẫn xem như hiểu lễ nghĩa, nếu chủ nhân căn phòng không có đây, vậy bất luận nàng có chuyện gấp thế nào, cũng nên đi ra ngoài trước mới đúng.
Hồng Đậu xoay người, liền đi ra phía ngoài phòng. Tuy nhiên, mới chỉ đi một bước, nàng liền bị một túi gấm màu lam ở cửa hấp dẫn tầm mắt.
Hồng Đậu ngồi xuống, nhặt đồ vật trên mặt đất lên. Túi gấm này hẳn là đồ của Ôn Diễn, bởi nàng từng thấy Ôn Diễn đeo trên người. Túi gấm không nặng, không giống như để chứa tiền bạc, nhất thời lòng hiếu kỳ quấy phá, nàng lắc lắc, tiếp theo lại sờ sờ, cũng không sờ ra thứ cứng cứng bên trong đó là gì.
Người như Ôn Diễn vậy, thứ hắn mang bên người rốt cuộc là gì đây?
Hồng Đậu càng nghĩ càng tò mò, nàng âm thầm nói cho chính mình, có lẽ bên trong túi gấm này có bí mật trọng đại gì đó, có lẽ trong đây có liên quan tới tin tức về sư phụ nàng, lại có lẽ, trong đây chứa nhược điểm gì đó của Ôn Diễn...
Hồng Đậu càng nghĩ càng thấy có khả năng này, nàng kéo dây túi gấm ra, khi sắp sửa mở túi gấm xem đồ vật bên trong, phía trước nàng chợt có một bóng đen che phủ.
Hồng Đậu chậm rãi ngẩng đầu, gặp được nam nhân đang đứng ngược sáng.
Ánh sáng ngoài cửa dường như đều để làm nền, giờ phút này chỉ có hắn mới giống vị thần hạ xuống thế gian. Hắn cười, như tắm mình trong gió xuân, lại như gió thanh nhã, “Đậu Nhi ngoan, cảm thấy tò mò với đồ vật của một nam nhân, đây chính là đại biểu cho việc ngươi sẽ yêu hắn đó.”
Sắc mặt Hồng Đậu cứng đờ, trực tiếp lui ra sau vài bước, ném túi gấm trong tay qua.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay tiếp được, cũng tò mò nhướng mày, hỏi: “Đậu Nhi ngoan không định xem đồ vật bên trong là gì à?”
“Không có hứng thú.”