Đề cập đến việc này, Ôn Diễn còn tỏ ra rất đáng tiếc lắc lắc đầu.
Đó là vào một mùa đông mười ba năm trước, Ôn Diễn vừa thành niên đi trên đường, gặp Ngôn Kỳ sắp sửa bị chết cóng.
Khi đó, Ngôn Kỳ chẳng qua vẫn là một đứa trẻ gầy yếu, hắn liều mạng bắt lấy chân Ôn Diễn, dùng hết toàn lực nói: “Cầu xin ngài... hãy cứu ta...”
Ôn Diễn dừng bước chân, bởi hắn cảm thấy hứng thú với ham muốn cầu sinh trong mắt Ngôn Kỳ.
Đây là nguyên nhân Ôn Diễn nhận nuôi Ngôn Kỳ.
Ngôn Kỳ quả thực là một hạt giống tốt, bất luận Ôn Diễn dạy hắn cái gì, hắn cũng đều có thể học rất giỏi, thiên phú của hắn khiến Ôn Diễn cảm thấy sung sướng, Ôn Diễn cũng liền không khỏi dẫn Ngôn Kỳ theo bên cạnh, dạy hắn ta càng nhiều tri thức.
Một mùa xuân, Ôn Diễn nhìn cây hải đường nở đầy hoa, dưới tán cây hoa làm nền, cả người hắn đều mang vẻ thanh quý mà ưu nhã, tóc đen rũ eo, khuôn mặt tinh xảo, mang theo vẻ lễ độ ôn tồn đầy phong độ trí thức, khóe miệng cũng chứa ba phần ý cười, khiến người ta không nhịn được mà muốn thân cận, rồi lại không dám khinh nhờn ý vị thần thánh kia.
Ngôn Kỳ bé nhỏ không khỏi nhìn đến ngây người, hắn nghe được Ôn Diễn nói: “Hải đường năm nay, nở thật mỹ lệ.”
Bất vhợt, mấy đạo kiếm khí tung hoành, hải đường trên cây đồng loạt rơi xuống, hạ một cơn mưa hoa thật đẹp. Không lâu sau, tất cả hải đường liền phiêu linh rơi xuống đất.
Ngôn Kỳ không rõ hỏi: “Nếu sư phụ thích đám hải đường này, vì sao lại muốn khiến chúng rơi xuống đất?”
“Hoa tuy đẹp, nhưng thời kỳ nở hoa lại thật ngắn ngủi.” Ôn Diễn mỉm cười đứng dưới tàng cây, trong mắt đều là ánh sáng ôn nhuận, lúc này cảnh xuân vừa lúc, nam nhân tư dung mỹ diệu, khó bút mực nào tả xiết, “So với chờ chúng tàn lụi trên cây, rơi vào bụi đất, chi bằng ngay khi chúng đẹp nhất, để cho chúng nở rộ càng mỹ diệu hơn, ví dụ như trận mưa hoa trong gió này, không phải rất đẹp à?”
Khi đó, Ngôn Kỳ còn cái hiểu cái không.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, những lời này vẫn rất có lý, cho nên, Ngôn Kỳ mới có thể biến thành Ngôn