Ôn Diễn ngay lúc người khác không kịp phòng ngừa liền nói chuyện “đen tối”, hơn nữa hắn còn nói hào phóng như vậy, ôn hòa như vậy...
Hồng Đậu nhất thời lại hoài nghi mình rốt cuộc có phải suy nghĩ nhiều quá hay không, nàng trầm mặc trong chốc lát, trực tiếp nâng bản đồ cầm trong tay lên.
Thấy được đồ vật tính kế nhiều năm mới có, phản ứng của Ôn Diễn lại rất bình thường, hắn chỉ đơn giản “À” một tiếng, nói: “Vật ấy quả nhiên trong tay ngươi.”
“Ta đưa đồ cho ngươi, ngươi thả sư phụ ta.”
“Không vội.” Ôn Diễn cười cười, thản nhiên nói: “Để đồ ở chỗ ngươi ta rất yên tâm.”
“Ngươi có ý gì?”
Ôn Diễn nói: “Ý của ta rất đơn giản. Ta cùng Hồng Đậu, có thể lại ở chung với nhau thêm mấy ngày, giao dịch để sau cũng không vấn đề gì cả. Nếu hiện tại ta lấy đồ, thả người, Đậu Nhi ngoan nhất định sẽ không chịu để ý đến ta nữa, đúng không?”
Hồng Đậu mím môi, nhất thời lại không còn lời nào để nói. Nàng khẽ cắn môi, nói: “Ngươi rốt cuộc đang có ý định gì? Hay là... sư phụ ta đã đã xảy ra chuyện!?”
Không trách Hồng Đậu sẽ nghĩ theo hướng này, nếu Ôn Diễn chậm chạp không chịu hoàn thành giao dịch, vậy chính là cho thấy, Ôn Quyết rất có thể... rất có thể đã...
“Hồng Đậu cần gì phải khẩn trương như thế?” Vẻ tươi cười của Ôn Diễn càng thêm mê người, “Thấy lo lắng cho sư huynh kia của ta như vậy, thật ra lại càng khiến ta không nhịn được mà muốn làm chút gì đó đối với hắn.”
Trong lòng Hồng Đậu quýnh lên, “Ta đã làm theo yêu cầu của ngươi, tìm được bản đồ rồi, ta cũng nguyện ý đưa bản đồ cho ngươi. Chúng ta đã thỏa thuận tốt, chỉ cần ta đưa bản đồ cho ngươi, ngươi liền thả sư phụ ta, ngươi không thể nói không giữ lời!”
“Đáng tiếc chính là... theo ý ta mà nói, chữ tín chẳng qua là thủ đoạn dùng để trói buộc loại người ngu xuẩn thôi.” Ôn Diễn bước về phía trước một bước, đến gần nàng xong, hắn thấp giọng cười, “Hồng Đậu, thứ ta không cần, tùy tiện ai đoạt đi cũng được. Nhưng, thứ mà Ôn Diễn ta muốn có, bất luận dùng loại thủ đoạn nào, ta cũng đều phải có