Chỉ vội vàng liếc mắt một cái, Hồng Đậu cũng thấy rõ, áo đen chính là Mạc Phi Ưng đã lâu không gặp, áo trắng dĩ nhiên chính là Diệp Thu Bạch.
Hồng Đậu còn chưa kịp cảm thán, ngay sau đó, khe nứt trên mặt đất đã lan tràn tới dưới chân nàng, cảm giác không trọng lực lập tức ập tới, thân mình nàng ngã vào trong bóng tối.
“Sư tẩu!” Mơ hồ, nàng nghe được giọng nói kinh hoảng của Mông Nhi.
Hồng Đậu nghe được nhiều nhất chỉ có tiếng gió. Bỗng nhiên, thân mình nàng rơi vào một vòng ôm ấm áp, kiếm quang chợt lóe lên, kiếm trong tay nam nhân đâm vào bên trong vách đá, ma sát ra từng đợt tia lửa.
Hồng Đậu ngước mắt, dựa theo ánh lửa mỏng manh này, thấy được khuôn mặt quen thuộc nhất trong trí nhớ của nàng.
Nam nhân một tay ôm chặt eo nàng, một tay kia nắm chặt kiếm, chờ đến khi tốc độ rơi xuống chậm lại, chân bọn họ cũng chậm rãi chạm đất.
Nam nhân áo xanh rũ mắt hỏi: “Có bị thương không?”
“A Miên...” Ánh mắt Hồng Đậu rung động.
Hắn hơi khựng lại, thu hồi kiếm, chậm rãi nói: “Ta không phải người cô nghĩ kia.”
Lông mi Hồng Đậu khẽ run, hồi thần lại, nàng lui về phía sau một bước, rời khỏi vòng ôm của hắn, áy náy nói: “Ngại quá, là ta... ta nhất thời nhìn nhầm...”
Là nàng sai, vào lúc hắn bảo vệ nàng, nàng thế mà lại có ảo giác như A Miên đã trở về bên cạnh.
A Miên khẽ cười, “Không sao.”
“Đa tạ ngươi đã cứu ta.”
“Ngươi cũng giúp ta.” A Miên nói: “Hiện tại ta giúp ngươi một lần, chúng ta huề nhau.”
“Ừm.” Hồng Đậu gật gật đầu, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, thứ dùng để chiếu sáng trên vách tường, tất cả đều là dạ minh châu. Nàng nói: “Ta còn muốn đi về phía trước, ngươi...”
“Ta có thể đi cùng cô.” Dường như sợ nàng cự tuyệt, hắn lại bồi thêm một câu, “Đây cũng là lần đầu tiên ta tới đây, không rõ phương hướng, cũng không có mục đích, không ngại liền để ta đi cùng cô.”
“Thôi được...” Hồng Đậu xem như đồng ý, lại