Hồng Đậu cũng nhìn về phía vách đá, chỉ thấy trên đó vẽ thần nữ tay áo bồng bềnh, cũng có thiên thần uy vũ bá khí, mà khiến người ta chú ý nhất, không gì hơn là cây đại thụ chính giữa bức tranh có các nhánh cây lan tràn khắp toàn bộ bức vẽ.
Chỉ là cây này bùng lên ngọn lửa rừng rực, mà bên trong ngọn lửa đó, là một vị thần nữ bị xích sắt trói buộc, một thiên thần mặc trường bào màu đen đang lạnh nhạt nhìn thần nữ trong ngọn lửa.
Ngọn lửa thiêu đốt, tựa như có thể nghe được tiếng thần nữ trong bức vẽ thống khổ kêu rên.
“Là chuyện xưa về… Thiên Đế và Thiên Hậu mà Tang Tang từng nói với ta...” Hồng Đậu rất nhanh liền nhớ tới câu chuyện này, nàng thoáng cảm ngoài ý muốn, bởi vì không nghĩ tới lại thấy được câu chuyện này trên bích hoạ ở đây.
A Miên cười nói: “Không thể ngờ được, một thợ rèn đúc như Lỗ Vô Thủ, tay nghề vẽ cũng khó lường như vậy, chỉ tiếc Lỗ Vô Thủ là người ở mấy trăm năm trước, sớm đã qua đời, nếu không ta rất muốn gặp mặt người như vậy.”
“Vậy ngươi cũng chỉ có thể ngẫm lại.” Hồng Đậu lại đi lên phía trước vài bước, thấy một cánh cửa đá, nàng do dự nói: “Nơi này đã có độc khí mãnh liệt như vậy, nói không chừng ở đây sẽ có bảo bối gì đó...”
Nghĩ đến đây, nàng không chút do dự đẩy cửa ra, phía sau cánh cửa là một gian phòng bằng đá, nàng nhớ tới kho bí mật dưới nước mình đã từng cùng Thẩm Lạc Ngôn đi tới, gian phòng ở đó cũng có cấu tạo giống nơi này. Phòng đá có một thạch đài, trên đài chỉ có một hộp gỗ, Hồng Đậu bước đến, cầm hộp mở ra, khi tờ giấy màu đỏ hiện lên trước mắt, nàng liền kích động nhảy dựng lên, “Tờ Mao gia gia thứ tư! Ta rốt cuộc tìm được rồi!”
“Chẳng qua là một tờ giấy bình thường mà thôi...” A Miên ở phía sau hỏi: “Cô nương sao phải kích động như thế?”
Hồng Đậu lập tức hưng phấn nói: “Đây không phải tờ giấy bình thường... Đây chính là mấu chốt cho việc ta có thể về nhà hay không!”
“Về nhà?”
Hồng Đậu đang hưng phấn chợt khựng lại, rất nhanh bình tĩnh xuống. Nàng lấy tờ Mao gia gia ra, cất đi, bình tĩnh nói: “Không đúng, bây giờ ta còn