Ôn Diễn thản nhiên nói: “Dù sao bọn họ cũng đã chết, liền khiến bọn họ hóa thành bụi bặm, trần quy trần, thổ quy thổ là được rồi.”
“Không được!” Hồng Đậu ôm tay hắn càng chặt, nhất quyết không đồng ý để hắn phá vỡ hình ảnh tốt đẹp này.
Nụ cười mỉm của Ôn Diễn lại chân thành hơn một chút, nhưng trong giọng nói đã tràn ngập không vui, “Hồng Đậu vẫn cảm thấy hắn đẹp hơn ta sao?”
“Ta...” Hồng Đậu đối mặt với vấn đề này nhất thời không trả lời được, sau một lúc lâu, nàng tức giận nói: “Rất rõ ràng, có thể nhìn ra được nam nhân này yêu nữ nhân này cực kỳ sâu sắc, cho nên mới nguyện ý chết cùng thi cốt của nàng ở đây. Không phải ngươi nói ngươi thật lòng với ta à? Nếu ngươi là nam nhân này, ta là nữ nhân này, ngươi sẽ nguyện ý để người khác phá hỏng cảnh tượng tốt đẹp như vậy sao?”
Vấn đề này hỏi rất hay, Ôn Diễn suy tư một giây, buông tay xuống, hắn gật gật đầu, “Tuy rằng ta sẽ không để ta và Hồng Đậu đi đến bước đường này, chẳng qua... niệm tình bọn họ là trưởng bối của ta, ta liền ngẫm lại một chút cũng được.”
“Đợi đã...” Hồng Đậu ngây ngốc trong chốc lát, lại mờ mịt hỏi: “Ngươi nói trưởng bối... là có ý gì?”
“Hóa ra Hồng Đậu không biết sao?” Hắn ngoài ý muốn nói một tiếng, lại giống như bừng tỉnh đại ngộ xoa đỉnh đầu nàng, nói: “Ta quên mất, ta còn chưa nói với Hồng Đậu.”
“Rốt cuộc là có ý gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!” Nàng giậm chân, đã nói với giọng ra lệnh.
Lúc này nếu đổi thành những người khác thì sớm đã bị Ôn Diễn tính kế đến cả cái bát xin cơm cũng không còn, chỉ có nàng mới có ngoại lệ như vậy, bất luận nàng phát hỏa với hắn ra sao, hắn cũng sẽ chỉ cảm thấy nàng đáng yêu hết mức.
Ôn Diễn khẽ nhếch môi mỏng, nở một nụ cười nhẹ như tắm mình trong gió xuân, “Dựa theo thế tục lễ pháp mà nói, ta hẳn phải gọi nam nhân này một tiếng ông ngoại, cũng phải gọi nữ nhân đã hóa thành xương trắng này một tiếng bà ngoại.”
“Ông