Hồng Đậu lúc này mới nhớ tới, Ôn Diễn khi vẫn ở thân phận “A Miên” đã từng nói với nàng chuyện có liên quan tới phụ thân hắn. Nàng vốn nghĩ rằng chuyện đó cũng vì hắn muốn đắp nặn hình tượng nhân vật thật tốt nên mới cố ý lừa nàng, lại không ngờ đây là sự thật.
Trong lòng nàng nhất thời vi diệu, lại không dám đồng tình với hắn, chỉ tiếp tục giữ thái độ hờ hững nói: “Những gì ngươi đã từng gặp phải không thể trở thành lý do để ngươi không chút cố kỵ như bây giờ.”
Dứt lời, nàng cũng không nói thêm gì nữa.
Ôn Diễn đậy hộp lại, bình tĩnh nói: “Ta sẽ chờ đến ngày Hồng Đậu thay đổi quyết định.”
Bọn họ rời khỏi Bắc Vực Tuyết sơn.
Hồng Đậu đã từng hỏi Ôn Diễn, liệu hắn có thật sự thả cha nàng không, Ôn Diễn chỉ cười nói: “Hồng Đậu kêu ta thả, ta dĩ nhiên thả.”
Hồng Đậu không muốn dễ dàng tin tưởng hắn, nhất định buộc Ôn Diễn phải gọi La Nhất Bảo tới hỏi một lần, nàng mới bằng lòng tin tưởng cha nàng đã bình an.
Ôn Diễn dẫn theo nàng tới một trấn nhỏ yên bình, nàng sẽ ở trong thôn trang tại trấn này của hắn. Hắn nói, nơi này hữu ích để nàng an thai.
Hồng Đậu cũng không có ý kiến với điều này. Nàng không trở về Phương phủ, là bởi không muốn khi nàng rời đi như đã định trước, người Phương phủ sẽ phải trải qua nỗi đau ly biệt.
“Đúng là không hiểu nổi...” La Nhất Bảo vừa cầm chổi quét lá rụng trong viện, lại nhìn Hồng Đậu thoải mái dễ chịu nằm trên ghế nằm, chậc chậc thành tiếng nói: “Rõ ràng ngươi và sư phụ ta đều đã có đứa trẻ, lại luôn không lạnh không nóng với sư phụ ta, đây đâu giống thái độ nên có của một thê tử đối với trượng phu chứ?”
Hồng Đậu nhìn thoại bản trong tay, cũng lười không thèm liếc La Nhất Bảo một cái, hết sức thảnh thơi nói: “Ta và sư phụ ngươi ở chung như thế nào, liên quan đến ngươi chắc?”
“Đương nhiên là liên quan đến ta. Sư phụ ta cao hứng, vậy ta mới có được ngày lành.” La Nhất Bảo nói, lại vì lo lắng cho tiền đồ của mình mà thở dài thật sâu.
Hồng Đậu lại cầm một miếng điểm