“Xin lỗi, trí nhớ của bổn tiểu thư rất tốt, không quên được những lời này của ngươi.” Hồng Đậu vác bụng to đứng dậy, dáng vẻ hung thần ác sát rất khiến người ta cảm thấy khiếp đảm.
La Nhất Bảo lui ra sau một bước, thầm nghĩ mình cái hay không nói, lại nói cái dở, nếu vì hắn nói lỡ mà khiến quan hệ phu thê của sư phụ hắn và Hồng Đậu càng thêm không hài hòa, La Nhất Bảo sợ mình sẽ bị sư phụ đùa chết.
La Nhất Bảo đang gấp đến giậm chân, Hồng Đậu đã thầm mắng Ôn Diễn một trăm tám mươi lần trong lòng. Dùng người La Nhất Bảo thích để trừng phạt La Nhất Bảo, đây quả thật cũng giống tác phong của Ôn Diễn. Nếu là người khác, Hồng Đậu cũng sẽ chỉ thầm mắng một biến thái chết tiệt dưới đáy lòng, nhưng đó là Tử Mạch, chuyện này liền không đơn giản là mắng biến thái chết tiệt như thế.
Hồng Đậu có lý do để tin, mấy năm nay Tử Mạch làm đồ đệ Ôn Diễn tuyệt đối sống không quá thuận lợi, mà theo những thủ đoạn của Ôn Diễn, chỉ sợ Phương Tử Mạch bị bán xong, chính nàng ấy cũng đều không phát giác được.
La Nhất Bảo bỗng nhiên thấy Hồng Đậu ôm bụng nhíu mày, hắn vội hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Có chút đau...” Giọng Hồng Đậu có chút suy yếu.
La Nhất Bảo nóng nảy, “Tính ngày một chút thì cũng sắp sinh, không phải hiện giờ chính là ngươi muốn...”
“Được rồi!” Hồng Đậu ném quyển sách trong tay qua, “Ta chỉ có chút không thoải mái mà thôi, đợi chút là được rồi, ngươi yên tâm đi, chuyện hôm nay ta sẽ không nói với Ôn Diễn.”
Lúc này La Nhất Bảo mới nhẹ nhõm thở phào.
Khi mặt trời lặn sau núi Tây, Ôn Diễn mới trở về từ bên ngoài, mà điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là, có vẻ như hôm nay Hồng Đậu lại ngồi trong viện chờ hắn. Mấy tháng nay, nàng chính là chưa từng chờ hắn trở về lần nào.
“Hồng Đậu đang đợi ta sao?” Ôn Diễn tươi cười bước đến, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hồng Đậu nhàn nhạt trả lời: “Ta đúng là đang đợi ngươi.”
“Thật khiến ta thụ sủng nhược kinh mà.” Ôn Diễn duỗi tay, phủ lên tay nàng đang vỗ về bụng, lại ôn nhu hỏi: “Nam Quốc