Ôn Quyết lại nói: “Rất nhanh, kỳ hạn mười tám năm liền tới. Độc của sư phụ và sư nương hạ cho ngươi không dễ giải như vậy.”
“Sư huynh còn rảnh rỗi quan tâm chuyện của ta...” Ôn Diễn nheo mắt mỉm cười, “Thoạt nhìn là ta quá mức thả lỏng, mới để sư huynh sống an nhàn đến thế.”
Ôn Quyết không trả lời.
Độc gì?
Dĩ nhiên là độc do sư phụ và sư nương Ôn Quyết hạ, mới có thể khó giải như thế.
Độc này tên là “Túy sinh mộng tử”, trên giang hồ có thể nói căn bản chưa ai từng nghe đến loại độc này, đương nhiên là chưa ai nghe đến, bởi độc này là do sư phụ và sư nương Ôn Quyết nghiên cứu chế ra. Tuy nói là thuốc độc, nhưng sẽ không khiến thân thể người ta chết đi, chỉ khiến người đó chìm vào ngủ say mà thôi, nhưng... là ngủ say vĩnh cửu.
Đối với chuyện hạ độc con mình, sư nương Ôn Quyết ngay từ đầu liền cự tuyệt, thậm chí, nàng còn từng cãi vã kịch liệt với sư phụ Ôn Quyết, tận đến khi nàng biết được... chuyện xưa có liên quan tới Tiết Nhiễm.
Nàng không thể không thừa nhận, con của nàng ngày càng giống Tiết Nhiễm trong câu chuyện kia, đạm mạc tình nghĩa, lại không có bất cứ quan niệm đúng sai phải trái nào, chỉ coi những người khác như quân cờ trong trò chơi của mình, mưa máu gió tanh đối với hắn mà nói, mới là niềm vui cuộc sống.
Vì thế, cuối cùng vẫn do chính nàng tự mình hạ độc Ôn Diễn. Lúc đó Ôn Diễn mới là thiếu niên, đã đối đầu với phụ thân hắn như nước với lửa, lại cực kỳ ỷ lại mẫu thân. Nhưng một chén trà có độc đã khiến chút thân tình còn lại trong đáy lòng hắn cũng biến mất.
Có lẽ do mẫu thân hắn có tư tâm, nên sau khi trúng độc hắn cũng không lập tức chìm vào ngủ say, mà lại có kỳ hạn mười tám năm. Mười tám năm... cũng đủ để hắn nhìn hết núi sông thế gian này.
Nhưng như vậy thì có ích lợi gì đây?
Đối với mẫu thân hắn mà nói, người quan trọng nhất vẫn là phụ thân hắn. Ôn Diễn hắn vĩnh viễn đều không phải là duy nhất trong cảm nhận của người