Hồng Đậu không biết Ôn Diễn và sư phụ nàng nói chuyện gì vào ngày đó, chỉ là sau khi Ôn Diễn trở về, thần sắc hắn cũng không khác gì bình thường cả. Ngày hôm sau, hắn liền dẫn theo nàng rời khỏi Phương gia, nói là muốn đưa nàng đi xem những nơi nàng chưa từng thấy.
Hồng Đậu đương nhiên không muốn đi, Nam Quốc còn nhỏ, cũng không tiện dẫn theo cô bé đi khắp nơi bên ngoài. Vì sự kiên quyết của nàng, Ôn Diễn chỉ có thể như nàng mong muốn, dẫn theo nàng đến một thị trấn an tĩnh, nuôi nấng Nam Quốc ở chỗ này.
Hồng Đậu còn chưa rõ vì sao trong khoảng thời gian này, Ôn Diễn dường như lại đặc biệt nghe lời nàng, đến tận một ngày nào đó, sau khi Ôn Diễn ngủ thì mãi không thấy tỉnh lại.
Nàng thu được thư Ôn Quyết gửi, “Ôn Diễn đã chìm vào ngủ say, cũng không còn khả năng phản kháng nữa, hết thảy quyết định đều do Hồng Đậu.”
Hồng Đậu ném thư đi, ngồi một ngày trước giường Ôn Diễn.
La Nhất Bảo đứng ở cửa, do dự nói: “Ta nghĩ, bất luận ngươi đưa ra quyết định gì, người khác cũng đều không có gì để nói.”
“Ngươi nói... vì sao hắn lại lựa chọn giữ ta lại bên cạnh khi độc phát đây?” Hồng Đậu nhìn người đang ngủ say, khó có thể tưởng tượng, một người giỏi tính kế nhân tâm như Ôn Diễn lại cứ như vậy mà ngủ say, rốt cuộc không mở được mắt ra nữa.
Thật sự khó có thể tưởng tượng.
La Nhất Bảo lại hơi trầm mặc trong chốc lát, nói: “Có lẽ... Sư phụ cũng muốn đánh cuộc một phen, xem trong lòng ngươi rốt cuộc có hắn hay không.”
Đây là một ván cược lớn dùng sinh mệnh làm tiền đặt cược, mà Ôn Diễn chỉ muốn có một đáp án.
Hồng Đậu không cách nào lý giải, trong lòng nàng có hắn hay không thì thế nào đây? Hẳn là hắn biết, tình cảm của nàng đối với hắn, sớm đã phiêu tán theo gió cùng những chuyện hắn làm trước kia, cho dù còn chưa tan hết, cũng bị một tầng bóng đen bao trùm. Mà nàng cũng không phải người tốt, so với một nam nhân lừa gạt nàng, trong lòng nàng, dĩ nhiên tự do càng quan trọng hơn.
Nhưng Hồng Đậu lại để tay lên ngực tự hỏi, nàng hạ thủ được sao?
Nàng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Ôn Diễn à Ôn Diễn, thật không hổ là ngươi.”
Cho dù là