Nam Quốc sắp khóc, cho dù cô bé thật sự khiến mình trở nên lấm lem, thì Hồng Đậu cũng chỉ cười véo nhẹ khuôn mặt cô bé mà nói “quỷ nhỏ lem luốc”, lời này rất rõ ràng có thể khiến người ta nghe ra, đây là đang đùa với Tiểu Nam Quốc, chư không phải thật sự ghét bỏ cô bé.
Nhưng tình huống hiện tại không giống vậy, vẫn nói trẻ con không hiểu chuyện, nhưng chính là vì không hiểu chuyện, nên chúng có thêm một phần ngây thơ mẫn cảm. So với người trưởng thành, chúng càng dễ cảm nhận được ác ý hay thiện ý của người khác đối với mình hơn.
Ôn Diễn tuy vẫn cười, nhưng giờ phút này Nam Quốc lại có thể cảm nhận được sự ghét bỏ cực đại của hắn. Cô bé là một đứa bé nho nhỏ, Hồng Đậu và La Nhất Bảo có ai không muốn sủng cô bé lên trời? Lần đầu tiên đối mặt với một người tràn ngập ác ý với mình, hơn nữa người này con là cha của cô bé, cô bé vẫn không biết phải ứng phó trường hợp này như thế nào, liền “Oa” một tiếng khóc lớn.
Ôn Diễn lại cười, “Ngươi thật ồn ào.”
Nam Quốc đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo lại hé miệng khóc lớn hơn nữa, đặc biệt là nước mắt trên mặt cô bé rơi xuống ào ào, lại khiến khuôn mặt nhỏ càng thêm lấm lem, vốn đang là một ‘bé mèo hoa’, hiện tại đã biến thành ‘búp bê đất’ danh xứng với thực.
Mãi vẫn không thấy phụ thân dỗ dành, Nam Quốc khóc lóc nói một tiếng: “Con muốn đi tìm nương!”
Thoáng chốc cô bé liền vừa lau nước mắt, vừa chạy về hướng sân viện của Hồng Đậu.
Lúc đó Hồng Đậu mới vừa nói chuyện xong với La Nhất Bảo, mà giờ cơm lại đến, nàng liền tống cổ La Nhất Bảo để đi nấu cơm. Đang định rời đi, nàng lại đúng lúc nhìn thấy Nam Quốc khóc lóc chạy tới. Nam Quốc nhào thẳng vào trong ngực nàng, khóc đau lòng hết sức.
Hồng Đậu chưa từng thấy Nam Quốc khóc thảm như vậy, không khỏi khẩn trương, “Nam Quốc, xảy ra chuyện gì?”
“Nương... Nam Quốc, Nam Quốc có phải rất bẩn hay không?” Nam Quốc khóc lóc, một câu cũng không nói lưu loát được.
“Nam Quốc sao lại bẩn được đây?” Hồng Đậu lấy khăn tay ra, ôn nhu lau khô mặt cho Nam