Hồng Đậu vội vàng ôm Nam Quốc dỗ dành, mất ước chừng mười lăm phút thời gian mới khiến Nam Quốc tin rằng cha cô bé có đôi mắt không tốt, cho nên mới nói những lời này, nhưng Nam Quốc vẫn khóc không ngừng nghỉ.
Đầu Hồng Đậu cũng đều to ra, Ôn Diễn lúc này lại lấy ra một miếng ngọc bội, nói với Nam Quốc: “Đây là quà gặp mặt cha đưa cho ngươi, đừng khóc.”
Nam Quốc ngừng tiếng khóc, hoài nghi nhìn Ôn Diễn, vẫn vươn hai tay ngắn nhỏ tiếp nhận ngọc bội, vẫn đang nhỏ giọng khóc nức nở, lại được La Nhất Bảo ôm ra ngoài chơi.
Lúc này, trong viện chỉ còn lại Hồng Đậu và Ôn Diễn.
Sau khi Nam Quốc rời đi, Hồng Đậu liền lạnh mặt xuống, “Ôn Diễn, ngươi rốt cuộc có ý gì?”
“Hửm?” Ôn Diễn khó hiểu, bất luận là giọng nói hay biểu cảm, đều biểu lộ rất rõ hắn đang mờ mịt.
Trong lòng Hồng Đậu càng tức, “Ngươi đừng có giả ngu với ta. Ngươi có thể không thích Nam Quốc, nhưng Nam Quốc lại rất thích ngươi, ngươi không thích con bé thì không để ý tới con bé là được, sao phải cố ý nói mấy lời kia chọc con bé khóc?”
“Ta cũng không cố ý nói vậy, chỉ là trước mắt ta thấy gì, ta liền nói cái đó.”
Hồng Đậu ha hả hai tiếng, “Ôn Diễn, ta hiện tại chính là ngày càng không nhịn được hoài nghi, ngươi rốt cuộc đang giả bộ mất trí nhớ hay là thật sự mất trí nhớ?”
“Mất trí nhớ hay không, có liên quan tới thái độ của ta đối với Nam Quốc sao?”
Hồng Đậu bị vấn đề này làm cho ngây ra, bản tính của một người, tuyệt đối sẽ không xảy ra thay đổi chỉ vì chuyện có mất trí nhớ hay không, rốt cuộc bản tính là thứ khắc vào trong xương cốt, nói cách khác, Ôn Diễn cho dù thật sự mất trí nhớ thì lại thế nào? Từ trong xương cốt hắn vốn đã cực kỳ đạm mạc với thân tình, đối xử với Nam Quốc cũng liền không thấy được có thể tốt đến đâu.
Quả nhiên, Ôn Diễn chính là Ôn Diễn, cho dù hắn thật sự mất trí nhớ, hắn cũng vẫn là Ôn Diễn.
Hồng Đậu bỗng nhiên buông tiếng thở dài nặng nề, từ bỏ tranh cãi với hắn, nàng xoay người liền muốn vào phòng, nhưng Ôn Diễn đã bắt được tay nàng.
“Hồng Đậu...” Ôn Diễn hỏi: “Nàng không muốn để ý đến ta sao?”
“Không phải ta không muốn để ý tới ngươi, chỉ là ta không còn lời nào để nói với ngươi cả.” Hồng Đậu lại tạm dừng trong chốc lát, nói tiếp: “Ôn Diễn, ở chung với ngươi càng lâu, ta lại càng cảm thấy chúng ta là người của hai thế giới. Ngươi quyết đoán, không bị ràng buộc, không màng tất cả, có thể bày mưu lập kế, tính kế nhân tâm, nhưng ta lại do dự không quyết đoán, ta có người nhà, có bằng hữu, ta không thể vì đạt tới mục đích của mình liền hy sinh hết thảy. Ta khác hẳn với ngươi, ta có quá nhiều quá nhiều cố kỵ, hai chúng ta, từ tính tình đến đồ vật coi trọng đều hoàn toàn tương phản, cho nên, chúng