Hồng Đậu nghi hoặc, “Đan Đan, trước nay tớ đều là địa chủ, cậu có từng thấy tớ hợp tác với những người khác đấu địa chủ bao giờ không?”
“Cậu câm miệng cho tớ.” Đan Đan cắn răng thấp giọng nói, lại đá Hồng Đậu một cái dưới bàn, “Cậu có còn muốn tìm bạn trai không hả?”
Hồng Đậu cũng nhỏ giọng nói: “Tớ không cần bạn trai.”
“Cậu không tìm bạn trai, về sau liền không có chồng, tương lai ai nuôi cậu?”
“Chú tớ nha.” Hồng Đậu tỏ vẻ đương nhiên nói: “Chú tớ có rất nhiều tiền, lại không có thân nhân nào khác, tớ chính là người thừa kế thứ nhất di sản của chú ấy nha.”
“Ha?”
“Cậu không biết sao?” Hồng Đậu nói: “Năm tớ bảy tuổi đã ký tên vào di chúc của chú ấy rồi, theo như lời chú ấy, đây là để phòng ngừa biến cố không thể đoán trước.”
Đan Đan gật gật đầu, “Ồ, nhưng Hồng Đậu... chú cậu viết di chúc, là không cần cậu ký tên nha.”
Hồng Đậu chớp chớp mắt, “Không cần tớ ký tên?”
“Đúng vậy.” Đan Đan nói: “Di chúc chỉ cần đương sự tiến hành công chứng pháp luật là được, chờ đến sau khi đương sự qua đời, dĩ nhiên liền công bố ra, hoàn toàn không cần cậu ký tên nha.”
Hồng Đậu ngẩn ngơ, cô cố nhớ lại chuyện mình ký tên đó, nhưng chuyện rốt cuộc đã qua nhiều năm, huống chi cô còn gặp loại chuyện xuyên qua hiếm hoi này nữa, ký ức trong đầu không chỉ ở mỗi thế giới hiện thực, nên cô chỉ có thể nhớ đại khái, muốn xác thực, cô liền không thể nhớ thêm.
“Ai nha, Hồng Đậu, cậu không cần nghĩ nhiều đâu, chú cậu đối tốt với cậu như vậy, khẳng định chỉ là đùa cậu chút thôi.” Đan Đan nhỏ giọng nói: “Nghe tớ, hiện tại vẫn nên tìm một bạn trai đáng tin cậy, nếu cậu không thích, về sau còn có thể đổi.”
“Hai người các em đang lén nói gì thế?” Hạ Tri ngồi đối diện trêu chọc nói: “Bí mật nhỏ giữa nữ sinh?”
Đan Đan chu miệng lên nói: “Nữ sinh chúng em nói chuyện, nam sinh các anh không cần biết.”