Hồng Đậu lập tức đứng lên, “Chú, chú...”
Người đàn ông ngồi trên xe lăn mỉm cười.
Tâm tình Hồng Đậu có chút phức tạp, cô đã rất lâu không gặp người chú nuôi mình từ nhỏ đến lớn này, hơn nữa khi ở một thời không khác, cô còn từng có ý nghĩ vì người mình thích mà không muốn trở về, hiện tại nhìn thấy chú, áy náy trong lòng cô liền lập tức mạnh mẽ trào lên.
“Chú của Hồng Đậu ...” Hiển nhiên, Đan Đan cũng bị giật mình vì người đột nhiên xuất hiện đó, cô ấy rất lịch sự cười cười, “Sao chú lại ở chỗ này?”
Người đàn ông vẫn chưa trả lời, chỉ đưa ánh mắt nhìn hai nam sinh kia, cuối cùng, liền dừng ánh mắt ở trên người Thôi An.
Thôi An có loại cảm giác hoảng hốt như mình bị sài lang hổ báo theo dõi vậy, nhưng chú của Hồng Đậu thoạt nhìn là một người rất ôn nhu săn sóc, sao có thể là sài lang hổ báo gì đây?
Anh ta chỉ có thể quy vào lý do vì nhanh như vậy đã được gặp “Trưởng bối”, nên áp lực tâm lý quá lớn mà thôi. Anh ta cũng đứng lên, xấu hổ lộ nở một nụ cười, “Chào chú của Hồng Đậu, cháu là Thôi An.”
“Cậu thích Hồng Đậu nhà tôi?” Người đàn ông thành thục ưu nhã khẽ nhếch môi mỏng, nở một nụ cười nhạt, thật sự bình dị gần gũi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Thôi An được nghe câu hỏi thẳng thắn như vậy, anh ta ngẩn người, tiếp theo liền đỏ mặt, còn đặc biệt ngây thơ.
Hạ Tri lại cảm thấy đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, anh ta dùng khuỷu tay lén huých Thôi An, Thôi An hồi phục tinh thần, cắn chặt răng, lấy hết can đảm nói: “Đúng vậy, cháu thích Hồng Đậu, cháu muốn cô ấy làm bạn gái của cháu.”
Lớn giọng như vậy, giống như đang tuyên thệ.
Đan Đan có ý vị khác làm mặt quỷ với Hồng Đậu, ý truyền tới chính là: “Xem đi, vẫn là tớ có mắt nhìn, giới thiệu cho cậu một nam sinh tốt như thế.”
Hồng Đậu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đan Đan, đứng ra nói: “Chú à, cháu...”
“Hiện tại cũng chưa