Nhàn Vũ nói xong, mặc kệ Hoàng Sư nghĩ gì trên gió, trên mây gì mà liền hôn vào trán anh. Cười mỉm, nhẹ nhàng nói:
\- Ngủ ngon nhé. Ta về đây, gặp lại sau.
Nhàn Vũ nói xong liền nhảy qua cửa sổ biến mất trong khoảng không mờ ảo ngoài cửa sổ kia. Để lại Hoàng Sư vẫn đang tiếp tục ngơ ngác kia trên giường.
Vậy là cô không làm gì mình sao?
Trong suy nghĩ của Hoàng Sư, phụ nữ chuyên gia thích chơi đùa với tâm can nhất là với những người có vẻ ngoài như hắn. Cô chính là người trên vạn người, dù có nói những lời đường mật kia cũng là chuyện bình thường, không ai nói gì cô cả vì cô có quyền làm như thế.
Hắn cũng biết đám nữ nhân chỉ cần chiếm được thân thể của nam nhân là liền thỏa mãn, không thèm đoái hoài đến nữa. Hắn cũng nghĩ cô cũng như vậy liền mặc kệ cho cô làm gì thì làm nhưng không, cô chẳng làm gì hết, chỉ cưng chiều hắn, ôn nhu, đối tốt chân thành không xâm phạm đến quyền riêng tư, thân thể của hắn. Vừa rồi cô hoàn toàn có thể chiếm đoạt hắn nhưng cuối cùng cũng chỉ như vừa rồi hôn lên trán hắn một cái.
Vậy....Hắn có nên biết phải làm gì đây? Hắn có nên mở lòng không?
Hoàng Sư tiếp tục nhìn khoảng không mà Nhàn Vũ vừa rời đi, trong lòng tự nhiên thấy hơi mất mát vì cô không làm gì mình. Một chút thôi, Hoàng Sư ngượng ngùng nghĩ.
........
Nhàn Vũ trong lúc đó lại chuẩn bị công tác dẹp hậu cung của chính mình. Cố nhịn đau, nhịn nước mắt mà đau khổ tạm biệt những mĩ nhân xinh đẹp như hoa, thân thể như lửa kia.
Đám nữ nhân kia có người muốn đi cũng có người muốn ở lại vì trong cung khá là sung sướng nhưng ở ngoài kia, họ mới có thể tìm người đàn ông của đời mình để kết hôn dù sao trong cung họ cũng không được nguyên chủ sủng ái cho lắm. Nhưng có người được sủng ái như Quỳnh Nha, Diệp Linh,....lại càng không muốn rời đi. Nhưng Nhàn Vũ đành lấy lí