Thấy Thanh Tiêu đã gục cô đành phải vác cậu về nhà mình chứ không lại scandal đầy trời về ảnh đế có tâm sự uống rượu. Lúc vác anh ta lên, cô còn phải bịt kín mặt hai người chứ không kiểu gì cũng dính. Quả nhiên ngay lúc về, Nhàn Vũ thấy ngay một tên cùng chiếc camera nhỏ chụp lén. Cô tóm lấy hắn, đập vỡ chiếc camera. Trở lại khuôn mặt lạnh băng của mình, cầm khẩu súng hỏi hắn:
\- Ngươi theo dõi ta hay anh ấy?
\- Tôi\.\.\. theo dõi anh ta\.
\- Ai sai khiến ?
\- Nhị tiểu thư\.\.\. Lan gia\.\.\.\. của Hỏa tinh\.
Cô ngẫm lại thân phận của vị tiểu thư đó. Nhị tiểu thư Lan gia, Lan Mộng. Vốn là một vị tiểu thư anh tài nhưng lại có tính cách vô cùng keo kiệt, độc tài. Vốn sinh sống tại Hỏa tinh nhưng vì muốn thưởng thức các show diễn nghệ thuật nên đến Lam tinh một chuyến để xem thử. Thì gặp ngay buổi biểu diễn của Thanh Tiêu. Từ đó nhất kiến chung tình với vị ảnh đế này. Nhưng không dám thổ lộ nên cho người chụp lén hắn.
Cho đến khi nữ chính bước vào cuộc đời của Thanh Tiêu thì cô ta mới ghen tức quá nên mới quyết tâm đến Lam tinh tranh giành. Tất nhiên là cô ta sao đọ được với nữ chính đại nhân sau đó lại đành tay trắng trở về. Rồi lại đụng độ với Miêu Miêu một lần nữa trong cuộc tuyển hôn thê cho Phong Quang và cái kết vẫn là thất bại nặng nề.
Cô uy hiếp tên chó săn đó không được báo cáo với vị nhị tiểu thư đó rồi cho hắn một cộp tiền bảo hắn đi thật xa hoặc chết bây giờ. Tên đó không phải tử sĩ tất nhiên sẽ sợ chết nên vội vàng cầm tiền bỏ trốn. Nhìn hắn đi xa, cô lại để xe vào gara nhà mình rồi có chút khó khăn đưa Thanh Tiêu đến phòng dành cho khách. Cô đang định đi về phòng thì bỗng nhiên anh ta nắm lấy tay cô không buông, mặt nhăn lại, trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm mãi:
\- Mẹ\.\.\. mẹ ơi\.\.\. Mẹ đừng bỏ Tiêu Tiêu mà\.
Anh ta nắm rất chặt, cô cũng không cựa ra được, nhìn anh ta gặp ác mộng cô cũng không thoải mái lắm liền dùng giọng của nguyên chủ hát cho anh ta nghe một khúc nhạc nhẹ nhàng. Tự dưng nghe thấy giai điệu ngọt ngào ấm áp, lông mày Thanh Tiêu dần giãn ra, thoát khỏi ác mộng rồi ngủ luôn. Nhưng tay vẫn không bỏ cô ra. Nhàn Vũ thở dài đành ngồi cạnh giường cạnh anh ta ngủ tới sáng.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thanh Tiêu thấy mình đang ở một nơi lạ lẫm thì bật dậy. Đúng lúc Nhàn Vũ đi vào. Thấy bóng người vụt ra, Nhàn Vũ theo phản xạ đánh lại. Thế là Thanh Tiêu lại lãnh ngay một cú đánh của cô. Vì thân thể của Lan Nhàn Vũ vẫn còn hơi yếu nên không tác động mạnh quá đến anh. Đến lúc hai người nhìn rõ đối phương mới thôi. Nhàn Vũ nhận ra trước, xin lỗi:
\- Xin lỗi tiền bối\, phản xạ tự nhiên mong anh thông cảm\.
Thanh Tiêu nhận ra đây là Nhàn Vũ rồi thì mới