Nữ Phụ Công Lược Truyện

Minh tinh thiên hà (5)


trước sau

Thấy Thanh Tiêu đã gục cô đành phải vác cậu về nhà mình chứ không lại scandal đầy trời về ảnh đế có tâm sự uống rượu. Lúc vác anh ta lên, cô còn phải bịt kín mặt hai người chứ không kiểu gì cũng dính. Quả nhiên ngay lúc về, Nhàn Vũ thấy ngay một tên cùng chiếc camera nhỏ chụp lén. Cô tóm lấy hắn, đập vỡ chiếc camera. Trở lại khuôn mặt lạnh băng của mình, cầm khẩu súng hỏi hắn:

\- Ngươi theo dõi ta hay anh ấy?

\- Tôi\.\.\. theo dõi anh ta\.

\- Ai sai khiến ?

\- Nhị tiểu thư\.\.\. Lan gia\.\.\.\. của Hỏa tinh\.

Cô ngẫm lại thân phận của vị tiểu thư đó. Nhị tiểu thư Lan gia, Lan Mộng. Vốn là một vị tiểu thư anh tài nhưng lại có tính cách vô cùng keo kiệt, độc tài. Vốn sinh sống tại Hỏa tinh nhưng vì muốn thưởng thức các show diễn nghệ thuật nên đến Lam tinh một chuyến để xem thử. Thì gặp ngay buổi biểu diễn của Thanh Tiêu. Từ đó nhất kiến chung tình với vị ảnh đế này. Nhưng không dám thổ lộ nên cho người chụp lén hắn.

Cho đến khi nữ chính bước vào cuộc đời của Thanh Tiêu thì cô ta mới ghen tức quá nên mới quyết tâm đến Lam tinh tranh giành. Tất nhiên là cô ta sao đọ được với nữ chính đại nhân sau đó lại đành tay trắng trở về. Rồi lại đụng độ với Miêu Miêu một lần nữa trong cuộc tuyển hôn thê cho Phong Quang và cái kết vẫn là thất bại nặng nề.

Cô uy hiếp tên chó săn đó không được báo cáo với vị nhị tiểu thư đó rồi cho hắn một cộp tiền bảo hắn đi thật xa hoặc chết bây giờ. Tên đó không phải tử sĩ tất nhiên sẽ sợ chết nên vội vàng cầm tiền bỏ trốn. Nhìn hắn đi xa, cô lại để xe vào gara nhà mình rồi có chút khó khăn đưa Thanh Tiêu đến phòng dành cho khách. Cô đang định đi về phòng thì bỗng nhiên anh ta nắm lấy tay cô không buông, mặt nhăn lại, trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm mãi:

\- Mẹ\.\.\. mẹ ơi\.\.\. Mẹ đừng bỏ Tiêu Tiêu mà\.

Anh ta nắm rất chặt, cô cũng không cựa ra được, nhìn anh ta gặp ác mộng cô cũng không thoải mái lắm liền dùng giọng của nguyên chủ hát cho anh ta nghe một khúc nhạc nhẹ nhàng. Tự dưng nghe thấy giai điệu ngọt ngào ấm áp, lông mày Thanh Tiêu dần giãn ra, thoát khỏi ác mộng rồi ngủ luôn. Nhưng tay vẫn không bỏ cô ra. Nhàn Vũ thở dài đành ngồi cạnh giường cạnh anh ta ngủ tới sáng.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thanh Tiêu thấy mình đang ở một nơi lạ lẫm thì bật dậy. Đúng lúc Nhàn Vũ đi vào. Thấy bóng người vụt ra, Nhàn Vũ theo phản xạ đánh lại. Thế là Thanh Tiêu lại lãnh ngay một cú đánh của cô. Vì thân thể của Lan Nhàn Vũ vẫn còn hơi yếu nên không tác động mạnh quá đến anh. Đến lúc hai người nhìn rõ đối phương mới thôi. Nhàn Vũ nhận ra trước, xin lỗi:

\- Xin lỗi tiền bối\, phản xạ tự nhiên mong anh thông cảm\.

Thanh Tiêu nhận ra đây là Nhàn Vũ rồi thì mới

đỡ phòng bị hơn.Anh hỏi cô:

\- Đây là\.\.\.

\- À đây là nhà tôi\. Tại hôm qua anh say quá nên tôi đưa anh về đây\. Anh có sao không?

\- Ừm tôi không sao\.

Nhàn Vũ để ý đến nơi mình vừa đánh liền tiến lên bảo:

\- Để tôi trị thương cho anh nhé\.

Lúc này Thanh Tiêu mới để ý vết đánh của cô đã khiến tay anh đỏ bừng hết cả lên thì đành đồng ý. Nhìn quần áo trên người vẫn như cũ thì biết cô vẫn chưa làm gì anh thì yên tâm hơn về cô gái nhỏ này. Nhớ lại giai điệu tối qua, anh liền hỏi cô:

\- Tối qua\.\.\. cô hát cho tôi nghe sao?

\- À vâng\. Tại thấy anh gặp ác mộng nên tôi nghĩ giọng hát mình có thể giúp được nên mới làm thế\. Mong anh có thể giúp tôi giữ bí mật\.

\- Ừm\.

Trông mặt cô khẩn cầu thế anh cũng không nỡ từ chối cũng nghĩ đến tác hại của việc này với cô nên anh đành đồng ý. Lại thấy giọng hát đó giúp được mình nên anh hỏi:

\- Vậy nếu có thể cô\.\.\. có thể hát cho tôi nghe \.\.\. mỗi cuối tuần được không?

\- Tất nhiên là được\.

Cô mỉm cười đồng ý. Dù sao cũng là mục tiêu công lược không thể bỏ qua. Mức độ hảo cảm của Thanh Tiêu đối với cô chắc cũng đã tăng thêm. Hầy, công lược cũng thật khó nha.

Nói xong, cô mời Thanh Tiêu xuống ăn sáng, cô phải để cho Bạch Miên một đĩa nữa. Cô gọi mãi cậu mới chịu ra mà rõ ràng thường ngày không gọi cũng đã "xông pha". Ăn món của Nhàn Vũ nấu, Thanh Tiêu dù kiệm lời đến mấy cũng khen ngon. Điều này là tất nhiên.

Tuy ngoài mặt khiêm tốn không nhận nhưng trong lòng thì đang kiêu kiêu tự đắc. Điều này chỉ có người đi guốc trong bụng cô mới thấy rõ được. Sau bữa ăn, hai người đều là minh tinh nên phải tách nhau ra. Cô đi trước, anh đi sau.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Vừa đến công ty, Nhàn Vũ đã nhận được cuộc điện của người quản lí:

\- Tiểu Vũ à\. Em đang ở đâu vậy?

\- Em đang trong vòng dịch chuyển rồi\.

\- Vậy em đến nhanh nha chị có kịch bản mới đó\. Muốn thảo luận với em nên chị không gửi luôn\, sorry trước nhé\.

\- Không sao đâu chị\, em đến ngay đây\.

Nói xong cô tắt máy đi vào vòng dịch chuyển, bấm số tầng. Vì cũng là nữ diễn viên khá xuất sắc từng đoạt ảnh hậu thứ nhì, lại sắp đến lúc trao giải ảnh đế, ảnh hậu nên cô được tiếp đãi khá nồng nhiệt cũng như ở tầng khá cao, chỉ cách Thanh Tiêu một tầng, hơn một tầng so với Miêu Miêu. Vì cũng có đồng giải ảnh hậu, ảnh đế nên hai người luôn cố gắng. Nhưng năm nay nếu theo nguyên tác thì Lan Nhàn Vũ bị hại khó nhận giải nên chỉ có Miêu Miêu nhận giải. Điều này khiến cô rất tiếc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện