Nhìn người đang thơ thẩn mà suýt chút nữa phá hủy phòng thì Nhàn Vũ cũng chỉ có thể đỡ trán than may. Cô cũng cạn ngôn rồi.
Sao lại nghi ngờ cô như vậy chứ. Cô thề chưa làm gì có lỗi khiến anh phải như vậy nha.
Thở ra trọc khí, cô bảo anh ngồi nguyên đây để cô đi nấu đồ ăn. Thực không biết anh ta có nghe được không nữa.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đi đến phòng bếp, Nhàn Vũ đã thấy Lạc Anh đang chờ rồi. Vừa thấy cô đi vào đã lao ra ôm lấy nũng nịu nói:
\- Sư tỷ à. Muội đói rồi. Suốt nửa tháng qua muội chưa được ăn đồ tỷ nấu rồi đó. Hu hu...
\- Cái con bé này. Người tu luyện chúng ta đâu cần ăn uống đâu mà muội kêu đói hả.
Cô nói xong còn véo cái mũi của Lạc Anh nữa. Đúng lúc đó, Thuần Bách " vô tình " đi ngang qua. Anh giả vờ ho mấy cái. Lúc này Lạc Anh mới buông tay ra để hành lễ.
Nhàn Vũ nhìn anh ta với ánh mắt cảm kích lại thành ra khiến anh ta nghĩ rằng cô để ý đến.
Nhàn Vũ nếu biết thì quyết định có chết cũng không làm vậy.
Nhưng giờ cô vẫn chưa biết gì nên lễ phép chào hỏi rồi vào phòng làm đồ ăn.
Như thường lệ, cô chuẩn bị xong cho hai người kia liền đem về phần của mình cùng của Dạ Ảnh, còn có thêm một phần nhỏ cho tiểu hỏa. Khi đi, cô nở một nụ cười mỉm rất khó xuất hiện khi cô ở con người thật.
Thuần Bách cùng Lạc Anh nhìn và rơi cả đũa. Lạc Anh mắt lấp lánh nhanh nhảu nói:
\- Sư tỷ à. Tỷ cười trông đẹp lắm. Sau này cười nhiều lên nha.
\- Vậy sao. Ta không hay cười đâu nên hơi khó thấy đó.
\- Không sao cả. Muội sẽ canh chừng từng giây phút.
Nghe Lạc Anh cam đoan cô lại thấy có chút buồn cười.
\- Được rồi. Muội ăn phần đồ ăn của muội đi kẻo nguội.
Nói xong, cô lại trở về làm con người nhàn nhạt thanh nhã thường ngày. Cô thấy có chút không kiềm chế được cái tính phá hoại của mình rồi. Làm sao đây....
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đi đến phòng, Nhàn Vũ đã thấy người kéo cô vào trong. Dạ Ảnh tuy có chút ngây thơ nhưng cũng là người trưởng thành nha.
Thấy cô vướng mùi người đàn ông khác, Dạ Ảnh có chút giận dữ nói:
\- Tiểu Vũ, sao người em lại có mùi người khác vậy.
\- À. Vừa gặp sư huynh cùng sư muội ở nhà ăn thôi. Sao? Anh ghen à.
Cô cố tình trêu chọc một tí ai ngờ...
\- Ừm anh ghen rồi. Tiểu Vũ phải tránh xa tên đó ra. Anh không thích hắn gần em.
Chắc chắn tên đó có ý đồ với tiểu Vũ nhà anh. Không thể để như vậy được.
Nhìn Dạ Ảnh xù lông, Nhàn Vũ có chút không tiếp thu được vì anh tự giác nhận