Nhàn Vũ cảm thấy đầu mình thực sự sắp hỏng rồi. Sao anh ấy lại vào cơ chứ. Cô hơi uể oải bảo anh ra ngoài.
Dạ Ảnh cũng ngượng ngùng đi ra. Đợi đến lúc Nhàn Vũ tắm xong đi khỏi phòng thì đã thấy Dạ Ảnh mặt cùng tai đỏ bừng bừng như ăn ớt. Anh ta cố gắng xin lỗi:
\- Xin...xin lỗi em tiểu Vũ.
\- Thôi được rồi. Thế có việc gì vậy.
Nhìn anh như vậy cô thực sự muốn trêu chọc nhưng nghĩ chắc có chuyện quan trọng nên anh mới vội vã xông vào như vậy.
Lúc này Dạ Ảnh lộ ra vẻ mặt trầm trọng nói:
\- Người của thiên giới xuống đây tìm anh rồi.
\- Vậy sao anh không mau đi đi.
\- Nhưng anh không muốn xa tiểu Vũ.
Nghe cô nói có chút lạnh nhạt thì anh lại làm nũng. Đó là điều mà Nhàn Vũ khó chống lại nhất. Cô không chịu nổi mà.
\- Vậy được rồi. Bây giờ em đi xin ra ngoài rèn luyện nhưng không biết có được không đó.
\- Tiểu Vũ tốt với anh nhất mà.
Dạ Ảnh tỏ ra ngây thơ lại khiến cô rất muốn khi dễ à nha. Nhàn Vũ tiến lại ôm rồi hôn cho Dạ Ảnh một cái. Cậu không cản lại vì đang đơ nha.
Nội tâm thì loạn cào cào lên: Tiểu Vũ hôn mình....A a a cô ấy hôn mình....
Rồi Nhàn Vũ đang định dứt ra thì Dạ Ảnh chủ động hôn lại. Hai người đứng đây hôn một hồi nữa mới tách được nhau ra.
Mặt cả hai đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Dạ Ảnh ôm lấy cô, gục đầu vào vai cô tỏ tình:
\- Tiểu Vũ à. Anh yêu em.
Câu nói không quá lãng mạn, không dài dòng nhưng cũng đủ để khiến Nhàn Vũ thỏa mãn rồi.
\- Ừm. Em cũng vậy.
Cô giữ mặt anh thẳng với mặt mình nở nụ cười hiếm hoi. Dạ Ảnh một lần thấy mình sắp không đỡ được.
Nhàn Vũ có chút nham hiểm cười. Thôi được rồi, tha cho anh một lần vậy. Dạ Ảnh cũng sắp không đỡ nổi rồi. Nếu không phải biết là chưa đến lúc thì anh sẽ "ăn" cô rồi.
\- Thôi em đi nói chuyện với sư phụ cùng tông chủ đã.
\- Nhanh lên nha. Anh chờ em đó.
Dạ Ảnh cười nói. Tuy Nhàn Vũ thấy nụ cười đó có gì không ổn nhưng lại không biết ở đâu.
Cô không quan tâm nhiều đi đến phòng sư phụ mình.
Đúng lúc Nhàn Vũ ra khỏi phòng, Dạ Ảnh thay đổi sắc mặt, lạnh mặt nói:
\- Ngươi đến bắt ta sao?
\- Đúng.
Một giọng nói trong trẻo từ trong bóng tối vọng ra.
\- Ra đây đi. Không còn ai đâu.
\- Được thôi.
Dạ Ảnh vừa nói thì trong góc khuất của phòng bước ra một bóng người. Đó là một người đàn ông mặc bộ đồ trắng hoàn toàn đối nghịch với Dạ Ảnh.
Cũng là một mĩ nam nhân nhưng có vẻ đẹp cũng trái ngược với Dạ Ảnh. Dạ Ảnh thì có khuôn mặt mang theo một chút hoang dã, nóng bỏng. Nhưng còn người này thì lại như thần bóng tối mê hoặc người khác cùng sự giá lạnh đông người.
\- Không