Nhìn thấy Tiểu Lục Tuyệt ngã từ trên cầu thang xuống, Ninh Tri trực tiếp lao tới.
Cơ thể nhỏ bé mềm mại lọt thỏm trong vòng tay cô.
Hiện tại khi cô rơi xuống đất, cô ôm chặt lấy người đó, kê thân thể của mình ở dưới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu đổi lại một đứa trẻ bình thường gặp chuyện như vậy, sẽ rất sợ hãi, sớm đã khóc thét lên, hoặc trốn trong vòng tay của người lớn để được an ủi.
Mà Tiểu Lục Tuyệt chớp đôi mắt to, vẻ mặt ngơ ngác, không hề có ý định khóc.
“Tiểu Tuyệt Tuyệt, cậu có bị thương không?” Ninh Tri không quan tâm đến đứa nhỏ đã chạy đi, vì vậy cô nhanh chóng kiểm tra cơ thể Tiểu Lục Tuyệt, khi cậu ngã xuống, cô đã đỡ được, lần này có lẽ cậu không bị gãy xương sườn.
Ngón tay út của Tiểu Lục Tuyệt đột nhiên chỉ vào chân Ninh Tri: “Đỏ, đỏ.”
Ninh Tri cúi đầu, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình vội vàng chạy tới cứu người, đã bị trật chân, đầu gối đụng phải cầu thang, đỏ bừng sưng tấy.
Lúc bình thường, vết thương ở nơi dễ bị tổn thương như đầu gối sẽ khiến cô khóc ròng rồi, nhưng bây giờ cô không cảm thấy đau chút nào, giống như ở thế giới này cô sẽ không cảm thấy đói.
“Chân của tôi vì cứu cậu mà bị thương. Đau quá.” Ninh Tri không biết xấu hổ bắt đầu lừa gạt Tiểu Lục Tuyệt: “Sau này tôi nói chuyện với cậu, cậu không thể không trả lời tôi, biết không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt to đen láy của Tiểu Lục Tuyệt nhanh chóng liếc nhìn cô, một lúc sau, cậu gật đầu.
Ninh Tri nhịn không được véo má nhỏ của cậu lần nữa, Tiểu Lục Tuyệt thật dễ dỗ dành.
Bên kia, khi cô giáo đi tới, cô ấy thấy Tiểu Lục Tuyệt đang ngơ ngác ngồi trên mặt đất: “Lục Tuyệt, sao em lại ngồi dưới đất?”
Tiểu Lục Tuyệt trực tiếp quay đầu lại, đầu nhỏ dựa vào ngực Ninh Tri, không nhìn giáo viên.
Cơ thể của Tiểu Lục Tuyệt có mùi thơm như sữa, có da thịt, mềm, ôm rất thoải mái.
Ninh Tri ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng dỗ dành: “Chị bị đau chân, cần nghỉ ngơi một chút, Tiểu Tuyệt Tuyệt nhất định phải nghe lời giáo viên, đi chơi với giáo viên trước.”
Đôi mắt to đen láy chớp chớp, Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu nhìn đầu gối bị thương của Ninh Tri, cậu bập bẹ nói: “Hô hô tôi.”
Tôi hô hô.
Ninh Tri không thể nhịn được cười, cố ý trêu chọc cậu: “Tiểu Tuyệt Tuyệt có muốn chị hô hô không?”
Nói rồi cô cúi đầu, thổi một hơi vào tai Tiểu Lục Tuyệt.
Gió nhẹ lọt vào tai, Tiểu Lục Tuyệt ngứa quay đầu sang một bên, có chút áy náy: “Tôi hô hô.”
Phải nói rằng Tiểu Lục Tuyệt hiện tại giao tiếp tốt hơn nhiều so với Lục Tuyệt trưởng thành, sẽ không phải hỏi mười câu mới trả lời một câu.
“Cảm ơn Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị không cần vù vù.” Tiểu Lục Tuyệt quá đáng yêu, Ninh Tri hận không thể hôn cậu một cái.
Tiểu Lục Tuyệt ngẩng đầu lên.
Quỷ chị dần trở nên trong suốt trước mắt cậu, sau đó biến mất.
Hai mắt Tiểu Lục Tuyệt vô hồn: “Chị, chị.”
Cô giáo ở bên nghe thấy Tiểu Lục Tuyệt nói chuyện với mình, cô ấy cũng không ngạc nhiên, dù sao đứa trẻ này cũng mắc bệnh tự kỷ: “Lục Tuyệt, đứng lên, cô giáo đưa em trở lại phòng học...”
...
Mở mắt ra lần nữa, Ninh Tri phát hiện mình đang nằm trên giường, người bên cạnh cô là Lục Tuyệt, Lục Tuyệt đã trưởng thành.
Cô đã trở lại?
Ninh Tri nhanh chóng sờ lên mặt mình, làn da không còn nét thanh tú và mịn màng đó nữa, nước da trên tay cũng mất đi vẻ trắng nõn, tóc vẫn khô xơ chẻ ngọn.
Cô cũng sờ lên ngực mình, nơi này vẫn mềm mại, nhưng rõ ràng là trở nên nhỏ hơn.
Ninh Tri hối hận một hồi, cô thầm mong khi trở về hiện thực có thể duy trì được vẻ đẹp của mình.
Cô nhanh chóng liên lạc với Bá Vương: “Tôi dường như không có việc gì, sao lại đột ngột trở về, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt đã được chữa khỏi chưa?”
Bá Vương: “Chủ nhân, cô quên rồi sao? Cô đã cứu Lục Tuyệt không bị ngã xuống cầu thang, về phần bệnh tự kỷ của cậu ấy, tất nhiên là vẫn chưa được chữa khỏi.”
Ninh Tri nhíu mày: “Không phải nói chỉ cần một mặt trời nhỏ là có thể chữa khỏi bệnh cho anh ấy sao?”
Bá Vương nhanh chóng giải thích: “Lần này chủ nhân đã cứu Lục Tuyệt, tình trạng của cậu ấy đã thuyên giảm một chút. Tương lai cứu vài lần nữa, chủ nhân cô sẽ có thể thấy được hiệu quả.”
“Ý của cậu là, tương lai tôi sẽ tiếp tục quay lại cứu Lục Tuyệt?”
Bá Vương: “Chủ nhân thật thông minh.”
Ninh Tri cũng đoán được bệnh của Lục Tuyệt không thể chữa khỏi dễ dàng như vậy, dù sao thực tế, bệnh tự kỷ hoàn toàn không thể chữa khỏi.
Buổi sáng, bầu trời hừng sáng.
Khi Ninh Tri tỉnh lại, cô thấy