Trong xe hơi.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt ở bên cạnh, một đám mây đen hiện lên ở khung hình hiển thị trên đầu, cô cảm thấy buồn cười.
Một số người tự kỷ sẽ theo một thói quen cố định và lặp lại tương tự mỗi ngày, nếu họ bị người khác cắt ngang hoặc ngăn cản, họ sẽ cảm thấy không vui hoặc không thoải mái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi ngày Lục Tuyệt cũng chạy vào buổi sáng, dựa theo thời gian buổi chiều thì xếp hình, chơi máy tính và đọc sách, giống như đặt đồng hồ báo thức, tác phong cứng nhắc và không có hứng thú.
Bị Ninh Tri đưa ra ngoài phá vỡ hành vi cố định của anh, Lục Tuyệt cảm thấy không vui.
Về việc đưa Lục Tuyệt ra ngoài, trước tiên Ninh Tri hỏi ý kiến của mẹ Lục, mẹ Lục rất ngạc nhiên nhưng bà lập tức đồng ý, dù sao thì Lục Tuyệt đã lâu không bước ra khỏi nhà họ Lục, bà mong con trai có thể tiếp xúc với người ngoài nhiều hơn, giao tiếp với những người khác, làm giảm tình trạng bệnh.
Ninh Tri có năng lực để Lục Tuyệt đi ra ngoài, đương nhiên bà rất vui.
Khi hai người đi ra ngoài, mẹ Lục đã phái một vài vệ sĩ đến bảo vệ cô, hơn nữa mẹ Lục còn đưa cho Ninh Tri một tấm thẻ, đây là thẻ phụ của Lục Tuyệt.
Quản gia nhắc nhở Ninh Tri rằng thẻ không có hạn mức.
Ninh Tri là người thông minh, biết lời nhắc nhở của quản gia hẳn là ý của mẹ Lục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một tấm thẻ không có hạn mức, cô có thể tùy ý tiêu xài, tiền của Lục Tuyệt bỏ ra, cô cần phải chăm sóc Lục Tuyệt thật tốt.
Đối với mẹ Lục, chỉ cần Ninh Tri tốt với Lục Tuyệt, bà có thể đối tốt với nhà họ Ninh, không có gì quan trọng hơn con trai.
Ninh Tri có nằm mơ cũng không nghĩ có chuyện tốt như vậy, cho dù mẹ Lục không nói ra thì cô cũng đối tốt với Lục Tuyệt và muốn làm cho Lục Tuyệt hạnh phúc.
Xe dừng ở lối vào của trung tâm thương mại.
Ninh Tri xuống xe trước, Lục Tuyệt nhếch môi cũng xuống xe.
Trên người anh vẫn mặc một chiếc áo len màu đỏ và một chiếc quần tây đen giản dị, dáng người cao, mặt mày xuất chúng, ngay cả khi anh im lặng đứng bên cạnh chiếc xe, thì anh cũng rất thu hút.
“Chúng ta đi vào thôi.” Bây giờ mẹ Lục đã đưa thẻ của Lục Tuyệt cho cô , Ninh Tri không thể chờ đợi để lấp đầy phòng để quần áo trống rỗng của mình ngay lập tức.
Ngoài cửa hàng người ta lui tới, Lục Tuyệt cúi đầu và không ậm ừ gì cả.
Ninh Tri thấy đám mây đen nhỏ trên đầu anh dường như đã ăn phải chất xúc tác, đang từ từ tăng lên.
Anh càng không vui hơn sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vóc dáng Lục Tuyệt cao khiến Ninh Tri phải ngẩng đầu, hơi nhón gót mới ghé sát vào lỗ tai anh: “Đừng sợ, tôi sẽ nắm tay anh, cứ đi theo tôi.”
Cô vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của Lục Tuyệt đang buông thõng bên người.
Tay anh hơi lạnh, ngón tay mảnh khảnh, có các đốt ngón tay rõ ràng, giống như vẻ ngoài của anh, nhìn rất đẹp.
“Đi thôi.”
Tầm mắt Lục Tuyệt rơi vào tay anh, cảm giác mềm mại là lạ, nhưng anh không ghét.
Ninh Tri dẫn Lục Tuyệt vào cửa hàng, những vệ sĩ phía sau cô quá bắt mắt, cô nói với họ rằng họ không cần đến quá gần.
Có rất nhiều người trong trung tâm thương mại, Ninh Tri có thể cảm nhận được rõ ràng bàn tay của Lục Tuyệt đang siết chặt, thậm chí anh còn tiến lại gần cô hơn.
Đám mây đen nhỏ trong khung hiển thị đã trở nên lớn hơn.
Ninh Tri nắm chặt tay anh, không dẫn anh đi vào trong đám người. Cô chấp nhận rằng anh không giống người thường, sẽ không ép anh phải thích nghi với thế giới.
Cô thấp giọng nói: “Tôi muốn mua rất nhiều váy đẹp, lát nữa anh giúp tôi chọn nhé”.
“Tôi cũng muốn mua rất nhiều đồ trang sức đẹp.”
“Lục Tuyệt, anh có thích gì không...”
Ninh Tri ôn nhu ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, đôi mắt rũ xuống của Lục Tuyệt khẽ run lên, bên tai anh chỉ có giọng nói của cô.
Cảm giác được bàn tay to đang nắm dần buông lỏng, đám mây đen trên đầu Lục Tuyệt lập tức biến mất, Ninh Tri nhếch môi, Tiểu Lục Tuyệt dễ dỗ dành, Lục Tuyệt lớn cũng dễ dỗ dành.
Tầng hai của trung tâm mua sắm có đầy đủ các cửa hàng quần áo.
Ninh Tri đưa Lục Tuyệt vào một cửa hàng trong đó, biết Lục Tuyệt không thích, cô không để cho nhân viên bán hàng tới gần.
Có rất nhiều kiểu mới trong cửa hàng, Ninh Tri tiếc là cô chưa lấy lại được vẻ đẹp của mình, cô chọn một kiểu mà mình thích, chuẩn bị mặc thử.
“Tôi muốn vào thử quần áo, anh ngồi đợi tôi một lát được không?” Có vệ sĩ nên không lo sẽ xảy ra chuyện gì.
Lục Tuyệt ngồi ngay ngắn trên sô pha, cúi đầu, một lúc sau mới trầm giọng đáp: “Ừ.”
Mặc dù bây giờ ngoại hình của cô rất bình thường, nhưng điều đó không ngăn Ninh Tri có một trái tim xinh đẹp. Cô chọn một chiếc váy liền áo trắng thuần sắc có thêu hoa tươi, bây giờ đang là mùa xuân, rất thích hợp mặc váy với áo khoác mỏng, xinh đẹp lại ưa nhìn.
Bước ra khỏi phòng thử đồ, Ninh Tri đi đến bên Lục Tuyệt, cô nâng mặt anh lên, cười hỏi: “Đẹp không?”
Lục Tuyệt nhướng mắt, đôi mắt đào hoa sạch sẽ xinh đẹp, có chút mê mang.
Ninh Tri hỏi anh liên tục: “Đẹp không?”
“Không đẹp.” Trên mặt Lục Tuyệt không có biểu hiện gì, không thể hiểu được, Ninh Tri cảm thấy anh không thích, anh thật sự cảm thấy không đẹp sao.
Ánh mắt của mọt sách là gì!
Ninh Tri dạy anh: “Tôi hỏi anh có đẹp hay không, phải trả lời là cô nhìn rất đẹp.”
“Không đẹp.” Giọng nói trầm thấp của Lục Tuyệt lại vang lên.
Làm sao bây giờ, cho dù tên mọt sách cứng nhắc như vậy, không đáng yêu, đối với gương mặt này của anh, Ninh Tri không thể tức giận...
Ninh Tri không tiếp tục mặc thử nữa, cô chọn rất nhiều váy và yêu cầu người bán hàng gói vào, sau đó, cô đưa Lục Tuyệt vào cửa hàng quần áo nam bên cạnh.
“Lục Tuyệt, tôi mua quần áo tặng cho anh, anh có vui không?” Ninh Tri lấy thẻ của Lục Tuyệt, mua quà cho anh, khiến anh vui vẻ, quá giỏi!
Ninh Tri nói với giọng điệu hào phóng: “Anh có thể chọn quần áo tùy thích.”
Lục Tuyệt giọng điều buồn bực đi tới một quầy áo sơ mi màu đỏ, anh nhanh chóng liếc nhìn Ninh Tri.
Quả nhiên, mọt sách thích quần áo màu đỏ như mọi khi.
“Anh thích cái này? Vậy anh thử xem.” Ninh Tri kêu người bán hàng mang chiếc áo sơ mi đỏ cho cô.
Lục Tuyệt bị Ninh Tri đẩy vào phòng thử đồ: “Anh thay đồ, tôi sẽ đợi anh ở bên ngoài.” Nói xong Ninh Tri lập tức đóng cửa lại.
Ninh Tri ngồi trên sô pha chờ đợi, cô nhận lấy nước từ nhân viên bán hàng uống từ từ, nhìn cánh cửa phòng thử đồ đóng chặt, Ninh Tri đột nhiên cảm thấy hứng thú chờ bạn trai nhỏ thay quần áo cho cô xem.
Một lúc sau, cánh cửa được mở ra.
Nhìn Lục Tuyệt bước ra khỏi phòng thử đồ, hai mắt Ninh Tri sáng lên.
Dưới ánh đèn, chiếc áo sơ mi màu đỏ bằng lụa đỏ rực lên một ánh hào quang, bởi vì hợp với da, nó dính vào cơ thể của Lục Tuyệt, cổ áo được mở ra, lộ ra nước da trắng ngần lạnh lùng của Lục Tuyệt, cộng thêm khuôn mặt thanh tuyển kia, quả thực là một yêu nghiệt.
“Chiếc váy này rất thích hợp với tiên sinh...” Nhân viên bán hàng bên cạnh tràn đầy ngạc nhiên, rất ít đàn ông mặc áo sơ mi đỏ, hơn nữa đàn ông không có tướng mạo và dáng người, mặc vào sẽ chỉ có cảm giác đầy mỡ.
Ninh Tri gật đầu, cô phải thừa nhận rằng Lục Tuyệt ở trước mặt cô rất chói mắt.
Tiểu mọt sách chỉ là một cái rương nhỏ, bí mật mở ra một chút, ánh sáng sẽ lọt ra ngoài.
Cô bước tới chỗ Lục Tuyệt, đầu ngón tay quấn lấy cúc áo của anh, cẩn thận giúp anh cài cúc áo sơ mi: “Lục Tuyệt, anh rất đẹp.”
Đôi mắt rũ xuống của Lục Tuyệt khẽ run lên, môi anh mím chặt, một mặt trời nhỏ ló dạng trong khung hình trên đầu anh.
Ninh Tri kinh ngạc, ồ, thì ra anh thích cô khen anh?
Ninh Tri muốn tiếp tục khen ngợi anh, nhưng Lục Tuyệt đột nhiên xoay người đi tới một hàng quần áo khác: “Đẹp thật.”
Anh chỉ vào một chiếc áo sơ mi ngắn tay sáng màu lạ mắt, Ninh Tri hoài nghi, đó là kiểu của một ông chú trạc 40 tuổi 50.
“Đẹp thật.” Lục Tuyệt lặp lại.
“Anh thích cái này?” Ninh Tri có chút không rõ.
Lục Tuyệt phá thiên hoang địa gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ nho nhỏ!
Ninh Tri khiếp sợ.
Khi rời khỏi cửa hàng quần áo, Lục Tuyệt đang mặc chiếc áo sơ mi có màu sắc rực rỡ mà anh đã chọn, trên đó có in nhiều hình hoa hồng đỏ lớn, nhìn thấy trên đầu anh hiển thị mặt trời nhỏ thứ hai, Ninh Tri đột nhiên cảm thấy bộ quần áo này không quá nóng mắt.
Sau khi nhận được hai mặt trời nhỏ, Ninh Tri ngay lập tức gọi Bá Vương: “Tôi có hai mặt trời nhỏ, một đổi lấy 1% hào quang, một để cứu Lục Tuyệt.”
Giọng nói nhỏ như sữa của Bá Vương có chút trống rỗng: “Chủ nhân,